- Không cần, tôi không phải là con nít ranh như cậu_Giai Băng khinh thị liếc xéo Ngạo Vĩ một cái, quay mặt sang hướng khác nhìn nắng nhạt trải dài trên sân trường. Khuôn mặt kiều diễm nhờ gió thêm tràn trề sức sống.
Ngạo Vĩ sững người, thẫn thờ ngắm nhìn người trước mặt, trong lòng nhen nhói một cảm xúc kì lạ.
Có lẽ, nhờ cuộc gặp đầu tiên mất mặt này, Ngạo Vĩ nhận ra đối tượng giết thời gian của mình. Suốt 6 tháng trời, hắn luôn bám theo Giai Băng, vừa chứng thực quyền sở hữu, vừa làm vệ sĩ bảo vệ cô.
Có lần, Giai Băng bảo hắn đừng đi theo mình, hắn đã sừng cồ lên một trận.
-Tại sao? Tôi có thể bảo vệ cậu!
-Không cần!_Giai Băng lạnh lùng dán mắt vào một quyển sách dày đặc hình vẽ, ngắm ngắm.
-Không được, đám con gái kia sẽ quấy rầy cậu!
-Kệ đi, tôi sẽ trả lại gấp đôi_Giai Băng bâng quơ nói, dường như không hiểu rõ bản chất "nghiêm trọng" của vấn đề.
-Trả lại thế nào, tôi đâu thấy cậu làm gì đâu!_Ngạo Vĩ bực bội giật cuốn sách của Giai Băng, lớn giọng phản bác.
-Sao cậu nghĩ tôi không làm gì?_Giai Băng chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói thánh thiện.
Ngạo Vĩ tiếp tục bị sắc làm cho đơ não. Kể từ đó, CPU của hắn dung nạp thêm hai từ “nhẫn” và “ngoan”. “Nhẫn” là chờ đợi thời cơ thuận lợi, còn “ngoan” là cách thức hành động phải độc nhưng không gây hại đến mình.
Thân với Giai Băng, bị lây nhiễm “nhẫn” và “ngoan” một thời gian dài, cha của Ngạo Vĩ cuối cùng cũng đến đón hắn, cắt đứt mọi liên lạc với trại trẻ cũng như Giai Băng.
Trước khi đi, Ngạo Vĩ có hỏi Giai Băng "có muốn lấy hắn làm vợ không?" Không sai, làm vợ, tại suy nghĩ hắn lúc ấy khá đơn thuần, nghe người ta gì thì đi oang oang cái miệng học theo.
Sau vài giây hoá thạch, Giai Băng cười phá lên, xua hắn như xua muỗi.
-Tớ không dám lấy vợ, tớ muốn lấy chồng!
-Tớ nói nghiêm túc đấy!_Ngạo Vĩ mặt đỏ như gấc, thẹn quá hoá giận gào một tiếng.
-Tớ đã là phụ nữ có chồng, đợi khi tớ li hôn đã nhé!...
“Phụ nữ có chồng?” Ngạo Vĩ cười khổ, 13 năm trước, Giai Băng là phụ nữ có chồng, 13 năm sau cũng vậy. Chỉ là hắn không phải là một trong hai người chồng ấy.
Thở dài một hơi sầu cả trời đất, Ngạo Vĩ rời khỏi phòng vệ sinh, hướng về phía cửa khách sạn.
Đêm đã khuya, người đi lại trên hành lang khách sạn không nhiều, nhưng, Ngạo Vĩ lại cảm thấy, có một bước chân nào đó vẫn theo đuôi mình không rời, bước chân không nặng không nhẹ, không rõ vô tình hay cố ý đi theo.
Ngay khi Ngạo Vĩ muốn quay lại, người kia đã lên tiếng, ngữ điệu ôn nhu hòa nhã, rất đúng chất của một chàng trai quý tộc cao quý lịch thiệp.
-Ồ! Thật khéo!
-!!-!!-!!-Stupid-!!-!!-!!
Sau ngày ngắm mặt trời mọc, Đằng Dạ vì bận việc phải qua đêm ở ngoài để xử lí. Giai Băng không cảm thấy buồn, ngược lại có phần nhẹ nhõm. Đằng Dạ không có ở đây, khi ra đi, cô đỡ phải luyến tiếc anh, cũng như chừa một đường lui cho mình.