Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 168



-Không sợ! Có người chồng thâm hiểm như anh bên cạnh, em dù không muốn cũng đắc đạo rồi. Anh biết mà.

-Ừ..._Đằng Dạ không ngờ mình "được khen", thật lâu mới hết hóa thạch, chậm rì rì nói_...về nhé!

-Không, em vẫn muốn được ngắm mặt trời mọc trên biển_Hướng mắt nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ, Giai Băng mông lung nói. Nhớ đến mấy cảnh trên phim truyền hình, cô không nhìn được cười "tự sướng" rồi nhìn Đằng Dạ với vô vàn kì vọng_Chúng ta cũng học như trên ti vi nhé, ra xe ngồi đi, ngồi đến lúc trời sáng luôn.

Đã bảo, hai người này hoàn toàn không có tế bào lãng mạn, thế nên, cái cảnh phim được người Hàn biến hóa đến ngượng chín mặt người qua tay vợ chồng Đằng Dạ lại biến thành một mảnh buồn chán đến gián cũng bỏ nhà ra đi:

-Đằng Dạ, sao anh không đưa áo khoác của anh cho em_Lúc nãy không nói thì tự động khoác cho người ta, mới tắm xong liền lấy lại trắng trợn là sao?

-Sao phải đưa, trong xe đâu có lạnh?_Đằng Dạ vừa bận bận rộn tìm đĩa nhạc, vừa bâng quơ hỏi.

-Hừ! Anh đúng là không có tế bào lãng mãn_Giai Băng bĩu môi khinh thường. Cô đưa tay hạ điều hòa trong xe đến mức thấp nhất rồi chìa tay về phía Đằng Dạ_Được rồi...đưa áo của anh đây, giờ em đang rất rất rất lạnh.

-...!!!

-Đằng Dạ, xe anh không có rượu sao?_Ngồi yên một lúc, Giai Băng lại đòi hỏi. Vận theo kinh nghiệm xem phim Hàn của cô, thường thì, với tình trạng chỉ có hai người trong không gian chật hẹp, có rượu để uống là tuyệt nhất, uống xong còn có thể làm những chuyện trước giờ chưa từng làm nữa.

-Không! Uống nước lọc đi!_Đằng Dạ vẫn đang tìm đĩa nhạc, tùy tiện chém đại một câu.

-..._Giai Băng trợn trừng mắt nhìn Đằng Dạ, thiếu điều uất ức chết đi. Người ta bảo, trẻ ngoan dễ dạy, sau cô càng dạy càng thấy thê thảm thế này?_Không có rượu thì đánh xe đi mua là được mà!

Lười biếng ngẩng đầu, Đằng Dạ nhìn thẳng vào sóng mắt đầy sao lấp lánh của Giai Băng, không biết nghĩ gì, lúc lâu sau anh mới khô khan phun ra một câu:

-Em đang có âm mưu gì?

-Không không có! Ai bảo em có cơ chứ? Anh nói bậy bạ gì thế?_Giật nảy mình một cái, Giai Băng thức thời chối đây đẩy, mắt cô trợn trừng lên, tích cực phụ họa cho hành vi phủ nhận_Ôi trời! Chính anh mới có âm mưu ấy! Đừng có gán cho em!

Có lẽ chấp nhận sự bao biện vụng về của Giai Băng, Đằng Dạ nhếch môi, như có như không vẽ một nụ cười rồi cúi đầu, tiếp tục tìm đĩa nhạc trong lặng lẽ.

Nhìn thấy anh vẫn không có tí ti tiến bộ nào, Giai Băng quyết tâm dỗi để tỏ rõ sự bất mãn. Cô lấy điện thoại ra, mở trò Fruit Ninja gì đó giải tỏa uất ức. Đang còn chém đến hăng say, một ngón tay thon dài của kẻ nào đó cũng thò lò chen vào, đụng đến quả boom đang bay lên, thế là quỹ điểm cô tích góp nãy giờ bị một câu Game Over đánh gục tại chỗ.

Giai Băng tức điên người, phẫn nộ không những không vơi đi càng trở nên nồng đậm, quắc mắt đầy sát khí nhìn kẻ kia. Đã thế, Đằng Dạ không biết thẹn còn chêm thêm một câu "Game Over rồi kia!", nhẹ nhàng, nhưng đủ để cô vứt điện thoại sang bên, đưa hai tay bóp lấy cổ anh giết người:

-Game Over khỉ khô nhà anh, tôi không biết đọc sao? Đâu đến lượt anh người bên mượn gió bẻ măng hả? Anh muốn tôi tức chết lắm hả?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv