Tử Di trợn mắt khinh bỉ rồi cũng phóng túng nốc nguyên li rượu.
Hai người cứ thế qua lại, đến khi lí trí đã bị rượu vang nhấn chấn chìm, mắt mờ tai điếc, toàn thân nóng bừng như bị lửa hui nguyên con, cuộc chơi mới dần dần kết thúc.
-Giai...Băng, ta hỏi ngươi, ngươi có thích tên oắt Đằng Dạ kia không?_Khua tay loạn xạ giữa không trung, Tử Di to tiếng, giọng nói nồng nặc mùi lưu manh.
Nhưng, khác với lần trước thẳng thừng nốc rượu hay không do dự đáp lời, lần này, Giai Băng mơ hồ như chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn.
Cũng thật là, cô làm gì cần phải suy nghĩ nữa chứ. Rõ ràng cô đã xác định rõ tình cảm của mình rồi cơ mà. Nhưng, để thốt lên thôi cũng thật là khó, dẫu người được nghe không phải là chính chủ.
-Này! Lơ tôi hả?_Tuy nửa tỉnh nửa gục hẳn trên bàn, Tử Di vẫn cố gào lên đòi nhân quyền.
-Ừ!_Cười nhạt một cái, Giai Băng thuận miệng đáp rồi nốc nguyên chai rượu mới khui rồi đứng bật dậy, lôi Tử Di đứng lên. Cả hai tựa vào nhau nhích về phía hai chàng trai kia.
-Lăng nhị thiếu gia, ngài cũng thật bỉ ổi!_Sau một hồi đàm phán, Đằng Dạ nở nụ cười yêu nghiệt đánh giá, đôi môi mỏng thấm ướt vài tơ rượu.
-Ngài nói quá! Tôi chỉ là chớp thời cơ hành động thôi. Là thương gia ai chẳng như thế!_Không để mình yếu thế, Tử Thần cũng cười điên đảo chúng sinh.
Đúng lúc mùi thuốc súng vung *** nồng nặc, một thân ảnh hoàn mĩ trong chớp mắt bổ nhào về phía Tử Thần, đôi tay thon nhỏ túm chặt lấy cổ áo anh.
-Nói đi! Ngươi thích ta không?
-Hử?_Quá bất ngờ, Tử Thần căng mắt nhìn tấm thân mình bị lắc điên đáo, đáy mắt đen vướng bận vài tia kinh ngạc.