Đồ Ngốc, Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 23: Romeo và Juliet thế kỉ 21



Nó và hắn cứ lời qua tiếng lại chẳng ai chịu nhường ai, thì Thảo từ đâu thò đầu vào hét ( cá là bà nì rình trộm.)

- Hai hồn im dùm con, người ta đang bận chuẩn bị thi mà 2 người ở đây tình tứ, phải phạt, đúng hem Thụy Vân?

- Ủa còn thi gì nữa?_ nó ngơ ngác

- Thi tài năng giữa các lớp để xem ai sẽ dành được cup danh dự, tại tụi con gái đòi tặng socola sớm nên mới phải lùi cuộc thi lại phút cuối cùng._ Phong giải thích.

- Vy à, đây là kịch bản của vở kịch lớp mik, bà giúp tôi nha._ Vân chưng bộ mặt cún con đáng yêu hết cỡ.

- Dẹp cái bộ mặt ấy đi, kinh dị quá, hôm nay đâu phải là halloween. _ Phong gắt gỏng, thật ra tim anh như muốn ngừng đập khi thấy vẻ mặt đáng yêu ấy của nhỏ.

- Xí kệ tôi, Vy, bà với Quân đóng nha, 2 diễn viên chính tự nhiên bị đau bụng, lớp trưởng đang rất lo lắng, bà giúp ông ý  nha_ Vân lại làm mặt cún con.

- Nhưng sao lại là tôi? Với lại đây là kịch gì?_ Nó lúng túng.

- Vy với Quân mà đóng thì ko cần thi cũng thắng, đây là vở Romeo và Juliet với chuyện tình trên ban công do chính tui viết, sao hả? quá hợp với ngày valetine hehe._ Thảo thao thao bất tuyệt.

- Hả??? Cái chuyện tình sướt mướt hơn xơ mướp ý á? tao không thích._ Nó hét.

- Tôi đồng ý_ Quân lên tiếng, mặt không thể đểu hơn._ "tôi sẽ cho cô bẽ mặt"_ Hắn nghĩ thầm, còn giận vụ socola đây mà.

- "Đc thôi, thích thì chiều, đây sẽ tiếp đón chu đáo" _ Nó cười nửa miệng, thầm nghĩ.

- Vậy tốt, đây là kịch bản, 2 người có 1h để học thuộc, cố lên nha. Mô phật, đừng làm xấu kịch bản này của Ngọc Thảo nha, đây là chuyện tình lãng mạn nhất trong lịch sử đấy. Trời ơi ước gì có 1 ngày được cũng người mik yêu ngắm cảnh trên con tàu titanic nhỉ, ôi nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc_ Vân mơ mộng, câu nói đó khiến Phong khẽ nhíu mày.

- Và sau đó tàu chìm, mày và ny mày sẽ về với đất mẹ thân yêu luôn_ Nó và hắn đồng thanh, đúng là giỏi tạt gáo nước lạnh vào mặt người khác mà, Thụy Vân tội nghiệp, chẳng biết nói gì luôn.

~~~~~~ 1h15" sau ~~~~~~~~~~~

Nó đứng trên ban công được dựng sẵn, mặc một bộ váy trắng theo lối hoàng gia Anh đầu cài đá lục bảo xanh, toát lên vẻ quý tộc vương giả. Đôi mắt xanh biếc ngước lên bầu trời đen kịt, mơ mộng, như mong chờ, vẻ đẹp mê mị chết người. Tay vịn vào lan can, tay trái cầm 1 đóa hoa đỏ thắm, xung quanh ban công được treo rất nhiều hoa, khung cảnh thơ mộng, lãng mạng vô cùng. Hắn đứng bên dưới, tựa và 1 cái cây giả, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu hãnh, tự mãn, đầy uy nghiêm, đôi mắt hướng về phía nó, hắn mặc bộ âu phục đỏ của giới quý tộc Anh, mái tóc  bồng làm tăng vẻ lãng tử. Điệu nhạc du dương bắt đầu nổi lên, rèm sân khấu được kéo ra, vở kịch bắt đầu. Đây là cảnh Romeo và Juliet gặp nhau sau lễ hội, khi Romeo đang trốn dưới bụi cây thì bị Juliet bắt gặp, họ hứa hẹn, thề nguyện yêu đương, ôi mới nghe thôi đã thấy nồng nàn tình yêu, thế mà..... Nó đưa mắt xuống nhìn hắn, nở nụ cười dịu dàng, thuần khiết, nhưng ánh mắt đầy ác ý như muốn vặt lông nấu sôi con mồi.

- Chàng là Romeo? người trong buổi khiêu vũ vừa rồi? Sao chàng lại ở đây?_ Nó nhập vai rất nhanh.

- Nàng là Juliet? Thật xinh đẹp như lời đồn, ánh mắt như nước mùa thu, da trắng như bông tuyết cuối đông và nụ cười khiến bao người say đắm, ôi, nàng khiến ta yêu ngay từ lần đầu gặp, khiến ta như chìm đắm trong ảo mộng ái tình _ Hắn cố dặn ra những lời thoại như có trong kịch bản, lòng ko ngừng rủa thầm Ngọc Thảo viết ra thứ sến súa này.

- Romeo, em cũng để ý chàng từ lần gặp đầu, thật là 1 dáng anh hào, đầu đội trần nhà, chân đi giày tây_ Nó bắt đầu gây chuyện.

- Nàng đừng khen ta như vậy ta ko dám nhận, vả lại ta cũng đâu bằng nàng? Bên ngoài thánh thiện bên trong quỷ sầu._ Hắn móc nó, phía dưới Thảo đang la hét điên khùng.

- Cái đệt, tụi nó khùng chắc, kịch bản của tao mà đem ra nghịch_ Thảo định lao lên thì bị Duy Phương kéo lại.

- Mẹ nóa, chuyện tình lãng mạng của tôi_ Vân tức ko kém, Phong phải kéo nhỏ lại ko cho đi, nếu ko chắc tan nát cái sân khấu mất.

- Juliet nàng ơi, liệu ta có thể lên đó cùng nàng không?_ Quân tiếp tục.

- Phòng của nữ nhi, chàng lên làm gì?_ Vy hỏi, mọi thứ bắt đầu khác kịch bản.

- Yêu nhau trong sáng, ấy nhau trong tối, nàng nghĩ ta sẽ làm gì?_ Hắn gian xảo.

- Vậy chàng biết ta đang nghĩ gì ko? Thằng nào bén mảng vào đây bà cắt..._ Nó hét lên, tay cầm chiếc kéo hua hua. Quân như đoán trước cười thầm, leo lên dây thừng đã được chuẩn bị sẵn. Được nửa đường thì nó đưa kéo ra cắt dây khiến hắn ngã nhào ( mô phật, cứ tưởng chị ý cắt...). Hắn đứng dậy phủi áo, nhún chân nhảy bật lên ban công, ngồi trên đấy, bàn tay đưa ra vén mái tóc của nó, nở nụ cười đểu, nhẹ nhàng ghé lại gần tai nó hôn 1 cái vào má và nói nhỏ_ Cô làm tôi đau đấy. (Sao tự nhiên nóng thế nhỉ?)

- Chàng cũng giỏi thật đấy, dám nhảy vào đây_ Nó tiếp tục diễn.

- Vì yêu em anh bất chấp tất cả, chỉ có điều ko có tất cả để yêu em. Em có bằng lòng yêu anh ko?_ Hắn cười.

- Trái tim em chỉ mở của 2 lần, đón anh vào rồi tống cổ anh ra! _ Nó thẳng thừng.

- Ta yêu em ko hề gian dối, nhưng hạn dùng tối thiểu chỉ 2 giây_ Hắn đáp.

- Chàng thật lòng yêu em không thay đổi/ chỉ 1 xuồng đạp đúng 1 chân?_ Nó cầm tay hắn hỏi.

- Đương nhiên. _Hắn nhanh miệng đáp.

- Nếu 1 mai anh đi theo người khác/ em chẳng buồn cũng không khóc đâu anh/ lòng ngậm ngùi cầm chai axit/ tự hỏi rằng 2 lít đủ không anh_ Nó đe dọa. Phía dưới Thảo đang tức phụt máu.

- Đừng hỏi vì sao tao ác/ Là bởi vì mày quá ác với tao. Phương Vy mày giỏi lắm, dám phá hỏng vở kịch của tao, phen này mày tiêu rồi_ Thảo cười nham hiểm.

Cô cầm chiếc điều khiển trên tay hướng về phía ban công và nhấn nút ( chị ý làm gì vậy?). Ban công bỗng rung chuyển, lắc lư như bị đổ, cả hội trường nhốn nháo. Nó ko đứng vững nữa, ngã nhào vào người hắn, ko cần nghĩ nhiều cũng biết, hẳn là Thảo bày ra trò này, vậy thì tiêu rồi, con này mà điên lên nó chỉ cầm chắc cái chết. Ban công mô hình bắt đầu đổ xuống, nó cười khẩy, cỡ này đòi trả thù nó? Đang định nhún chân nhảy xuống thì hắn đã nhấc bổng nó lên, phi xuống dưới sân tìm chỗ an toàn. Duy Phương, Thụy Vân và Huỳnh Phong chỉ ngồi xem chứ ko ý kiến gì, chắc chắn cô chẳng giết chết bạn mik đâu, Vy cũng thừa sức thoát ra khỏi đấy. Với lại ai đủ can đảm để động vào cơn điên của khủng long bạo chúa chứ? Nó đứng xuống, nhìn Thảo với nụ cười khiêu khích. Thảo mỉm cười như biết trước mọi việc, nhỏ đưa điều khiển nhấn nút. Meo...??? tiếng mèo? nó quay phắt lại, 5 con mèo từ đâu phi ra xông thẳng về hướng nó.

- MÁ ƠI CỨU CON, THẢO NHỐT MÈO LẠI NGAY. _ Nó nhảy tót lên đầu hắn ngồi đu cây, tay túm tóc hắn không buông.

- Cô làm gì vậy? Xuống ngay cho tôi, khùng hả?_ Quân hét. Thấy nó thảm quá cô mới chịu tha. Nhưng tất nhiên với 1 vở kịch như thế tụi nó rớt là cái chắc.  

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv