Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 6: Ai thèm ai không thèm



- Linh con,dậy đi muộn rồi đó.----Mẹ cô gõ cửa phòng cô nói vọng vào

Cô lục đục bò dậy, rõ ràng giờ này bẫn còn sớm mà, cô với tay lấy điện thoại xem giờ, chợt giật bắn mình lên, suýt nữa thì đập đầu vào cái quạt trần.

- Hả ???----Cô không nhìn lầm đấy chứ, đồng hồ chỉ đúng 6h35', rõ ràng hôm qua cô đặt báo thức rồi mà, sao nó lại không kêu, nhìn lại lần nữa cơ miệng chợt giật giật, cô gõ vào đầu mình 1 cái " Cái đầu ngu này, nghĩ sao lại đi hẹn giờ quốc tế chứ ?". Tất tưởi làm VSCN với tốc đọ nhanh nhất có thể nhưng khi đến trường thì

- Chú ơi ! Chú mở cổng cho cháu vào đi chú !--- Cô ôm chặt lấy cánh cổng sắt của trường chắp 2 tay lại mà van xin ông bảo vệ vốn nổi tiếng nghiêm khắc.

- Không được, đi học muộn thì đứng đó chờ kỉ luật đi. -----Ông bảo vệ đứng ở trước phòng khoanh tay nhìn cô

- Chú à, cháu thật sự gặp sự cố thật mà, chú tin cháu đi, đi mà chú, mở cổng cho cháu vào đi...----Ánh mắt cô rưng rưng tội nghiệp.

- Nói nhiều vô ích !----Ổng nói xong ổng bỏ vào phòng bảo vệ kệ cô cứ đứng đó van nài.

Uất ức không làm được gì, ánh mắt của cô bèn lia tới bức tường trắng bóc kia, 1 ý nghĩ chợt lóe lên " trèo tường''. Cô chạy tới liếc đông liếc tây rồi rón ra rón rén trèo lên, chân vừa đặt lên tường để lấy đà thì

- Cô muốn làm trộm lắm à ?---- 1 giọng nói trầm vang lên ở đằng sau lưng khiến cô suýt nữa mất lực thăng bằng mà ngã xuống. Đến khi lấy được thăng bằng cô mới nhảy xuống nhìn cho rõ đằng sau là ai thì chợt giật bắn mình.

- Anh...anh làm gì ở đây ???

- Như cô. -----Nói rồi hắn lạnh lùng bước đến cổng trường nhìn vào camera được đặt ở chỗ rất kín, thường thì cũng chả ai để ý đến chỗ ấy cả. Đột nhiên, ông bảo vệ từ trong phòng chạy vọt ra , mở cổng như gió cho hắn vào. Cô đứng ở đó há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng trước mắt, tại sao có thể như vậy được, cô nài này nỉ nọ đến tốn cả calo mà ổng không cho cô vào mà hắn không thèm nói lời nào mà có thể ung dung bước vào như thế này, đúng là trọng sắc khinh người a. Hắn đang đi đột nhiên ngừng lại, quay người hướng về phía cô

- Không vào sao???

- Hả,,,,ờ ờ....-----Cô thu lại ý nghĩ vội chạy theo hắn----Cảm ơn !

- Tại sao???--- Hắn không nhì cô cứ thế mà xỏ tay vào túi quần rảo bước về hướng cửa lớp

- Vì...vì anh mở cổng cho tôi. ----Cô hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của hắn

- Tôi có làm sao???

Câu trả lời của hắn làm cho cô á khẩu không nói được gì, đột nhiên cô lại muốn rút lại lời mình vừa nói , ngu quá đi. Trước cửa lớp thầy giám thị đứng đó để tóm những học sinh đi học muộn . Hắn và cô bước đến , hắn bước vào lớp như không có chuyện gì, cô cũng vì thế mà bước theo đột nhiên tiếng thầy giám thị vang lên

- Em đứng đó cho tôi.

- Ơ, tại sao ạ???----Cô ngơ ngác như con nai vàng

- Còn tại sao à, đi học muộn chứ sao!---Ông thầy giám thị nghiêm nghị đẩy đẩy gọng kính lão

- Nhưng, hắn ta cũng đi học muộn như em mà lại được vào, tại sao em lại phải đứng ngoài.----Cô chỉ chỉ tay vào hướng hắn đang ngồi.

- Chả tại sao hết, em cũng biết rồi đấy, cậu ta là....à mà thôi, tôi định chỉ phạt em đứng xách xô ở đây thôi nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rồi, thế này nhé.....-----Ông thầy nửa úp nửa mở, khiến cô có chút hi vọng được tha nhưng ai ngờ lời sau của ổng nói ra như ném cô xuống 18 tầng địa ngục.

- Em đi rửa nhà vệ sinh và quét rác quanh sân trường cho tôi.

- Hả??? Sao thầy quá đáng vậy???----Cô rưng rưng nước mắt

- Phạt thêm vì tội dám so sánh, em chưa nghe câu " Lao động là vinh quang "à? Bây giờ làm việc của em đi, tôi đi kiểm tra mà chưa làm là tôi còn phạt nặng thêm đó.----Ổng nói xong rồi lại đẩy đẩy gọng kính bước đi.

Học chua được 2 ngày mà cô đã vị phạt nặng như thế, thật bất công cho cô quá đi. Cô không nghĩ nhiều nữa bắt tay vào nhà vệ sinh trước, trời chỉ là cái nhà vệ sinh thôi có cần phải sạch bóng đến như thế không, thế mà ông giám thị lại còn bày đặt bắt cô rửa. Cô chỉ làm qua loa vài cái rồi chạy ra sân nhặt rác , chỉ vọn vẹn vài chiếc lá nên cô làm rất nhanh, đúng là trường quốc gia có khác. Không lâu sau cô bước vào lớp trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên của tụi bạn trong lớp và cả ông thầy giám thị.

Sau khi đã yên vị vào chỗ ngồi của mình, hôm nay cô thấy hắn rất khác nha, ngồi ngay ngắn, trên bàn có để laptop hàng sịn, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào màn hình, cô quay sang nhìn khuôn mặt nghiêm túc đến lạ thường khác hẳn với phong cách sống buông thả trước kia của hắn, khuôn mặt bình thường đã hoàn mĩ nay nhìn nghiêng lại hoàn mĩ hơn, đặc biệt là đôi mắt đen sâu hun hút không thấy đáy khiến cho đối phương luôn chủ động mà chìm đắm trong đó, bản thân cô cũng vậy. Bàn tay hắn lướu trên bàn phím gõ gõ cái gì đó rất nhanh rất thuần thục, cô tò mò đưa mắt sang nhìn, nhìn rất lâu rất chăm chú nhưng chả hiểu hắn đang gõ cái gì. Hắn thấy vậy, chống tay lên bàn ánh mắt dời khỏi màn hình máy tính sang nhìn cô, nhếch môi lạnh lùng.

- Cô cũng có hứng thú với dữ liệu công việc của tôi sao???

- Hả,....à...không, tôi..tôi chỉ hơi tò mò 1 chút , hì hì, chỉ 1 chút thôi.----Cô rất mất tự nhiên khi ánh mắt này nhìn cô

Hắn cười khẩy 1 cái, khóe môi cong được nhếch lên nửa phần chế giễu nửa phần khinh bỉ cô, khiến cho cô có 1 cảm giác quen thuộc như trước đây cô đã nhìn thấy cái nhếch môi này. Cô lại quay sang nhìn hắn lần nữa, nhìn rất lâu nhưng cũng tấ vô duyeenkhi cứ nhìn chằm chặp vào mặt ai đó. Lục lại trí nhớ cô mới dần dà nhớ ra được hắn, hắn chính là tên du côn kia. Ôi thật xui xẻo cho cái đời của cô khi ngồi cùng hắn. Cô bắt đầu cảm thấy sợ sệt, nhỡ ngày nào đó hắn, hắn gọi người ra tiêu hủy cô vì tội dám cản trở "việc tốt" của hắn, lại còn chửi hắn nữa chứ, thảm,thảm rồi.

- Cô thích tôi sao???--- Hắn đột nhiên hỏi câu nhạy cảm khiến cô ngu ngơ không kịp phản ứng, cái gì cô mà thèm thích hắn á, có cho không đi nữa cô cũng chả thèm thích cái loại di côn như hắn. ( Nhưng mà con gái ơi, con nhà người ta đáng giá ngàn vàng bạc tỉ, làm gì có chuyện cho không như vậy được! )

- Anh...anh bị điên à??? Nghĩ sao mà tôi thích anh, có cho cũng không thèm !----Cô nói xong bèn hối hận ngay tức khắc, lại dám chửi hắn nữa rồi, lần này chắc hắn không tha cho cô đâu.

Khóe môi hắn được đà càng giương cao tự đắc---Vậy sao?--- Hắn nói rồi chồm người về phía cô, đôi môi mỏng gợi cảm ghé sát vào bên tai- chỗ nhạy cảm nhất của cô, hơi thở quyến rũ phả vào vành tai cô khiến tai cô đỏ bừng bừng rồi lan truyền ra khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trợn to lên vì bất ngờ, lồng ngực cũng vì thế mà thở dồn dập, nhịp tim tăng lên bất thường, hắn nói

- Vậy để tôi thử xem cô cứng rắn đến nhường nào, tôi không tin lòng dạ sắt đá của cô mà không rung động trước trai đẹp, càng không thể tin cô lại không đem lòng mến mộ 1 ai đó trong cái trường này. Để xem ai thèm ai không thèm, đến lúc đó muốn cũng chả được !----Hắn mang theo giọng nói khàn khàn trầm trầm vang lên bên tai cô như đang trêu đùa tinh thần cô vậy. Nói xong hắn lại trở về với tư thế ban đầu chăm chú nhìn vào màn hình laptop, để lại cô vẫn còn ngơ ngác giữ nguyên tư thế vừa rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv