( Aaaaaa: Trong chương này sẽ lấy nhân vật chính là Khả Nhiên).
Tôi đã chết
Đó là điều mà Khả Nhiên tôi biết được sau khi thấy thân xác của mình được làm tổ cho một bầy dòi và côn trùng. Lúc đầu tôi rất sợ, sợ hãi khi nhìn bản thân mình, sợ hãi khi bóng đêm đến, sợ phải ra ngoài đường... mặc dù tôi là một con ma.
*** Nhiều năm về trước ***
- Chị Ngọc Cẩm, đợi em với. - Một cô bé mười tuổi đang cố chạy theo người chị song sinh của mình.
- Khả Nhiên ngốc lắm, sao chạy nhanh bằng chị và chị cả được. - Ngọc Cẩm mười tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn khá cũ, nhiều chỗ còn bị rách phải khâu lại, bộ quần áo có vài chỗ bị xỉn màu.
Dưới hàng cây ngoài công viên là sân chơi cho trẻ em. Trong sân là ba cô bé đang chơi đuổi bắt với nhau: hai cô bé song sinh mười tuổi và một cô bé tầm mười ba tuổi. Trang phục của cả ba cô đều cũ, nhăn nhúm, xỉn màu nhìn qua trông rất đáng thương. Cả ba người đều bẩn thỉu đến không ai nỡ nhìn. Tuy nhiên, dường như cả ba đều không để ý đến tất cả những ánh mắt ấy, bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ. Trên gương mặt lấm lem bùn bẩn là những nụ cười ngập nắng.
Đứng cách đó không xa là mấy cậu bé, họ nhìn những đứa trẻ kia mà nhếch môi cười lạnh. Những đứa bẩn thỉu kia đang cười vì cái gì cơ chứ. Bố mẹ bọn nó là trộm, cuối cùng lại dạy mấy đứa con ăn trộm theo. Ở xóm này, cứ gia đình nào bị mất cắp thì cứ đến tìm nhà bọn họ là sẽ ra. Không ai không biết gia đình kia đã bị đánh đập tàn nhẫn như thế nào vì tội ăn trộm.
Mấy cậu bé bước đến cạnh ba chị em kia. Đứa con trai cầm đầu lớn tuổi nhất, tầm mười bốn tuổi. Cậu ta quát lên:
- Ai cho mấy đứa bọn mày chơi ở đây.
Ba cô bé kia ngoảnh mặt lại đầy sợ hãi. Các cô cúi đầu định chạy đi nhưng tên kia đã tóm lấy cổ tay của Ngọc Cẩm. Mặt cậu lộ rõ vẻ chán ghét ghê tởm. Mẹ cậu trước đây cũng từng bị mất nhẫn cưới làm bố cậu giận tím mặt, còn đòi ly hôn với mẹ cậu nữa, tới khi tra ra thì mới biết là nhà bọn họ ăn trộm. Cho nên, cậu rất ghê tởm cái bọn khốn nạn chỉ biết ăn trộm này. Ném quả bóng trên tay xuống đất, mặc cho quả bóng đang lăn ra đường lớn. Cậu quát ầm lên:
- Bọn khốn nạn mau liếm giày cho tao.
Tiếng quát cậu làm bọn con trai xung quanh cười ha hả, có đứa phụ họa:
- Đúng rồi đấy liếm đi.
- Nhà bọn mày là chó nên liếm giày quen rồi mà.
- Haha nào liếm hay muốn bị đánh.
Tôi, Ngọc Cẩm và Nhan Lam Lam đều sợ ngây người. Lần trước sau khi bố bọn họ biết chúng tôi ăn trộm nhẫn cưới đã trực tiếp cầm gậy gỗ vào nhà, đánh cho gia đình tôi nhừ tử. Chúng tôi đều nhớ như in những đòn gậy từ trên giáng xuống, những tiếng quát mắng, cảnh bố mẹ phải cúi xuống như con chó để xin lỗi bọn họ.
Chúng tôi không quên được...
Không thể nào quên.
***
Tôi mở mắt, thoát khỏi dòng hồi ức, tôi thấy Nhan Lam Lam, bên cạnh cô ấy còn có thêm một hồn ma nữa. Tôi cố vùi mình vào giữa những bức tường để chị gái không tìm ra tôi. Tôi sợ chị cả sẽ cảm thấy tôi thật kinh tởm.
- Khả Nhiên. - Nhan Lam Lam gọi.
- Chị có thể nhìn thấy em sao? - Đáp lại cô là giọng nói của tôi.
- Ừ.
Ở trên tường hiện ra bóng dáng của một cô gái đang lơ lửng, Khả Nhiên thấy Nhan Lam Lam không có ý bài xích thân thể mình mới từ từ tiến lại.
- Đừng lo chị sẽ giúp em Khả Nhiên. - Nhan Lam Lam dịu dàng nhìn em gái của mình.
- Giúp ư? Bằng cách nào.
- Em có muốn giết những người đã hại mình không?
- Sao cơ. - Tôi nói, vẻ mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên chẳng thể nào tin nổi.
Sau đó.
Tất nhiên là tôi đã giết người.
Tôi căm hận tất cả những kẻ đã hại tôi những kẻ đã khiến tôi chết. Tôi đã làm gì sai cơ chứ, tại sao tôi lại phải chịu cảnh như thế này. Tôi mỗi ngày đều cầu mong họ chết đi. Haha, nếu ai hỏi tôi cảm giác giết người như thế nào, tôi sẽ trả lời rằng nó vô cùng vô cùng tuyệt vời. Cảm giác chất lỏng bao quanh tay tôi. Cảm giác máu bắn lên mặt. Cảm giác nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của bọn họ, haha, vui lắm ý.
Cảm giác khi thấy khuôn mặt tuyệt vọng lúc gần chết, tôi nên miêu tả thế nào nhỉ? Rất đẹp, cực kỳ vui, vô cùng thú vị...
Dù cho tôi có dùng hết vốn từ miêu tả cũng không thể nói hết sự tuyệt vời của nó được.
Tuyệt vời...
Giống như khuôn mặt tuyệt vọng ngày hôm đó.
***
Thời gian như đứng khựng lại, sau sự ngỡ ngàng, Ngọc Cẩm dần cúi xuống.
Liếm giày cho cậu ta.
Tôi không thể nào quên được cảnh chị gái thân yêu lại làm vậy. Lũ bạn của cậu bé kia sau vài phút ngỡ ngàng thì hú hét ầm lên, bọn chúng cười y như điều đó rất vui. Do mái tóc chị ấy xõa xuống cho nên tôi không thể thấy được khuôn mặt của chị ấy. Khi lưỡi Ngọc Cẩm gần chạm đến giày của cậu ta thì bị đá văng ra. Do khoảng cách quá gần cho nên má Ngọc Cẩm bị đánh đỏ bừng, khóe miệng ẩn chứa tơ máu.
Cậu ta chỉ vào quả bóng ở giữa đường quát:
- Nhặt nó lại đây.
Vẻ mặt cậu ta tràn ngập sự ghê tởm, như làm vậy thì cậu ta sẽ bị vấy bẩn. Ngọc Cẩm bò từ dưới đất lên, cô lặng lẽ cúi đầu xuống, để tóc che đi gương mặt mình. Lúc đi ra giữa đường thì bỗng một chiếc xe máy đi ngang qua.
Tôi không nhớ.
Tôi không nhớ cảnh mặt đường hôm ấy dính rất nhiều máu.
Tôi không nhớ quả bóng mà Ngọc Cẩm cầm nhuộm một màu đỏ tươi.
Tôi không nhớ cảnh người lái xe đã bỏ chạy khi biết mình gây tai nạn.
Tôi không nhớ cảnh cậu bé kia và lũ bạn thấy vậy đã hét lên rồi sợ hãi chạy về.
Tôi không nhớ... không nhớ gì hết...
Tôi chỉ biết từ hôm đó Ngọc Cẩm không thể chạy nhảy được nữa.
Chỉ biết từ khi đó Ngọc Cẩm rất yếu, rất mong manh.
Chỉ biết tối hôm ấy, khi bố mẹ cậu ta sang nhà tôi xin lỗi và an ủi, tôi đã lẻn vào phòng cậu nhóc kia.
Chỉ biết lúc đó tôi đã cầm theo một chiếc gậy gỗ, giống như cái cây gậy mà bố cậu ta đánh chúng gia đình tôi.
Chỉ biết tôi đã đập gậy gỗ liên hoàn vào đầu cậu nhóc kia.
Chỉ biết khuôn mặt tuyệt vọng khi sắp chết của cậu ta.
Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái vô cùng hạnh phúc vô cùng... tuyệt vời.
Và máu...
Vô cùng nhiều, nhuộm khắp giường, nhiều như máu của người chị Ngọc Cẩm kính yêu của tôi.
Tiếp theo, tôi đã thu ga giường, ném xác của cậu ta vào gầm giường của bố mẹ cậu. Còn gậy gỗ, ga và chăn dính máu đã bị tôi đốt hết.
Đốt cùng cả căn nhà của cậu ta.
Tôi thì nhân lúc lửa chưa to và bóng tối cùng sương mù dày đặc đã trèo lên cành cái cây cổ thụ ở trước nhà nhà cậu ta mà về nhà.
Cuối cùng, do ngọn lửa lan quá nhanh nên cái cây cũng bị cháy rụi.