Nhìn thấy cậu sinh viên đang càn quét món ngon trên bàn ăn, những người còn lại không thể nhìn nổi nữa mà vội vàng ăn, nếu không nhanh là mất quyền lợi. Chưa đầy mười phút mâm cơm chỉ còn trơ lại bát đĩa. Các nhân viên khác đi thay ca, còn Nguyên và Vân thì dọn dẹp chiến trường. Thấy cậu sinh viên ung dung bước về phía phòng máy thì Vân chạy tới chìa tay trước mặt cậu ta cộc lốc nói:
"Trả tiền!"
Cậu ta loay hoay tìm tiền không có thì gãi đầu gãi tai, tiện tay Vân kéo tai cậu ta, bị quá miệng cậu ta kêu la oai oái:
"Chị xinh đẹp ơi có gì từ từ nói, em bảo em trả là trả chị đừng kéo tai em thế này mất mặt lắm."
Vân cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục lên giọng:
"Lúc cậu ăn ngồm ngoàm như hổ đói không thấy cậu mất mặt nhỉ?"
"Thì lúc đấy em cúi mặt có ai thấy đâu? Giờ chị kéo thế này mặt em vênh lên ai chả thấy!"
Nghe xong Vân phá lên cười, Nguyên không nghĩ rằng một cô nhóc cứng nhắc và tính kỷ luật cao lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc như vậy. Thì ra bấy lâu nay là cậu luôn tự làm khó mình, cô nhóc này tuy sống nguyên tắc nhưng lại rất đơn thuần.
Cuối cùng vân cũng không thu tiền của cậu sinh viên kia mà thả cho cậu trốn về phòng máy. Cô nàng cảnh cáo cậu ta từ lần sau không được xông vào mâm cơm của người ta ăn uống vô duyên như vậy nữa.
Sau giấc ngủ trưa, Vân mang sách vở đến phòng sách học. Được một lúc thì cô nhóc lại lạc vào dòng suy tư của chính mình. Mong muốn của cô nàng rất nhỏ bé, chỉ mong là nhà mình bán được nhiều nông sản giá tốt. Như vậy cuộc sống sẽ dần tốt lên và mẹ không cần vất vả lo lắng đầu ra nữa.
Rồi Vân chăm chú ghi chép ý tưởng của bản thân đối với gian bếp của bách hóa. Ngoài việc làm cơm, còn thêm ý tưởng tự làm đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh và đồ uống. Lượng khách trong bách hoa lớn như vậy, chỉ ngon và hợp khẩu vị thực khách rồi thêm cái giá hợp lý thì chắc chắn sẽ bán chạy.
Nguyên đang tự xây dựng dự án cải tạo bách hóa, cái cậu lo bây giờ là vốn lưu động. Tuy ông nội dồn hết vốn liếng cho lần này nhưng dự án lại cải tạo trong thời gian dài, nếu thất bại thì gia đình cậu sẽ mất trắng. Cậu thở dài đứng lên đi lại trong phòng sách, nhìn thấy Vân chăm chú ghi chép.
Nguyên đứng ngay cạnh đọc được những ý tưởng của Vân, tuy rất nhỏ nhưng lại vô cùng hay. Mục đích của bách hóa là đánh vào túi tiền của tất cả thành phần khách hàng, cái thu về là tiền lẻ mà ai ai cũng sẽ tặc lưỡi cho rằng không đáng mấy. Cậu không ngờ cô nhóc này không những chăm chỉ làm việc con chịu khó tìm tòi những cái mới.
Vân ngẩng đầu lên nhận ra Nguyên đang chăm chú đọc ý tưởng của mình thì cô nhóc ngại ngùng vành tai nóng lên.
Vân thoáng nghĩ.
"Ý tưởng này khá hay!"
Nguyên nói xong Vân càng thấy vành tai nóng ran hơn. Cô nàng nhanh định thần lại nhẹ giọng nói:
"Lại được anh chê cười rồi!"
Nguyên khựng lại, Vân đâu có biết mình là chủ bách hóa đâu, nên lời khen của mình trong hoàn cảnh này thật lố bịch, cậu giả bộ gãi đầu chữa ngượng rồi lên tiếng:
"Anh nói thật đấy, hay em thử nói với chị Thanh xem sao, thêm một quầy trước phòng máy bán đồ uống, đồ ăn nhanh, đến giờ cơm thì có cơm khay. Anh nghĩ ngoài vườn hoa đặt thêm mấy bộ bàn ghế nữa là ổn!"
Vân bĩu môi đứng lên dời đi và quăng lại cho cậu một câu:
"Anh nói cứ như anh là chủ không bằng ấy! Ấu trĩ!"
Phong nghe xong khổ không tả nổi, . Thấy Vân quên cuốn sổ ghi chép, cậu nảy ra một ý tưởng bèn kèm theo cuốn sổ ghi chép nhanh chóng dời đi.
Đến giờ giao ca thì bách hóa họp khẩn cấp, kể cả Vân đang là ngày nghỉ cũng bị lôi đi họp. Trong cuộc họp mười mấy con người khi nhìn sắc mặt nghiêm túc của chị Thanh mà ai cũng tưởng có việc lớn sắp xảy ra, tất cả đều cố thở nhẹ để làm mờ đi sự tồn tại của bản thân. Lúc này chị Thanh giơ một vật trong tay lên cao rồi hỏi:
"Cuốn sổ này của ai?"
Vân nhìn thấy thì giật bắn mình không hiểu sao nó lại tới tay của chị, nhưng rồi cũng từ từ đứng lên, cúi đầu lí nhí nói:
"Của em ạ!"
Chị Thanh nở nụ cười tươi rồi nhẹ giọng nói:
"Chị biết! Đã dọa em rồi phải không? Khi tôi nhận được cuốn sổ ghi chép và đọc xong mới thấy ý tưởng của Vân rất tốt. Tôi đã bàn bạc với ông chủ, mọi ý tưởng của Vân sẽ từng bước được thực hiện. Nếu khả thi sẽ được thưởng nóng và còn được cộng điểm thưởng vào tổng kết cuối năm."
Ai cũng ngơ ngác vì cậu nói của chị Thanh, thì lại được chị quăng thêm cho quả lựu đạn nữa:
"Kể từ hôm nay cứ ai có những ý tưởng sáng tạo mang lại lợi nhuận cho bách hóa đều được thưởng như vậy! Các bạn có ý kiến gì không?"
Nghe xong ai thấy cũng bùng nổ thật sự. Rồi chị Thanh nói ra kế hoạch thực hiện ý tưởng của Vân:
"Chờ ổn định bách hóa sẽ tuyển thêm người đứng quầy bán, trước mắt tôi sẽ kiêm thêm vị trí này, còn Vân và Nguyên vẫn phụ trách thực đơn, cấp nguyên liệu cho nhà bếp. Chờ cho đến lúc tuyển được đầu bếp thì hai bạn vẫn phải phụ trách nấu nướng. Không ai còn ý kiến gì thì tan họp."
Dời khỏi phòng họp, người thì ngưỡng mộ, người thì ghen tị với cô nhóc Vân luôn gặp được chuyện tốt, họ cho rằng là do có quan hệ tốt với cậu chủ nên được ưu ái như vậy. Không ai nhìn ra sự cố gắng và chăm chỉ của cô bé.
Đi theo Nguyên về đến phòng sách, cô nhóc biết anh ta đã thấy mình nhưng cố tình làm ngơ, thì cô nhóc vọt lên phía trước mặt anh ta nói hai từ cộc lốc:
"Giải thích!"
Thấy Vân không cho mình sắc mặt tốt, Nguyên cũng lười trả lời, cậu ngồi xuống bàn bắt đầu xem số sách vở của Vân trên bàn. Vân chột dạ vọt đến vồ đống sách vở. Run rủi thế nào mà áo sơ mi bị mắc vào cạnh bàn kêu tách tách vài tiếng rồi bay sạch hàng cúc áo. Vân mất đã ngã nhào xuống, theo phải xạ Nguyên vọt ra khỏi ghế đỡ cô nhóc.
Lúc chạm vào Vân thì lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc Vân, cậu ta tham lam hít sâu mùi thơm dịu nhẹ ấy, trong lòng cậu trở lên thư thái lạ thường.
Vân thì ước gì ngay lúc này mình biết độn thổ, lần thứ hai thất thố nhưng may thay mình luôn mặc thêm một áo thun bên trong, bằng không tình huống hôm nay khiến cô không còn dám đối mặt với Nguyên nữa.
"May đỡ được, không sao là tốt rồi."
Đứng được vững là Nguyên tỉnh táo buông ngay Vân ra để tránh cô nhóc lại thấy mình phải bỏ chạy. Cậu tránh mặt rời đi để Vân chỉnh đốn lại quần áo. Quan trọng là tim cậu đang đập loạn xạ trong lồng ngực, cậu không thể để Vân biết điều này được.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Vân ra khỏi phòng sách, lúc này cậu cũng đã ổn định lại được tinh thần. Nguyên quay lại thì thấy Vân buộc chiếc áo sơ mi vào eo và đang chăm chú học bài. Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, Vân ngẩng đầu lên rồi vội vàng cúi xuống.
"Xin lỗi!"
"Hử? Chuyện gì?"
Vân ngẩng đầu lên lần nữa, ngạc nhiên hỏi. Nguyên chầm chậm đi đến bàn đối diện với cô nhóc, rồi ngồi xuống nghiêm túc trả lời:
"Đã tự ý lấy đồ của em."
Vân tự nhiên bật cười khúc khích, không ngờ cái tên tự phụ này cũng có lúc có bộ dạng xuống nước như thế này.
"Cảm ơn!"
Hai từ ngắn ngủn không đầu không đuôi của Vân khiến Nguyên vui như mở cờ trong bụng. Cuối cùng cô nhóc cũng từ từ tiếp nhận tình bạn này. Hai cô cậu trao đổi một chút về công việc, rồi nói đến việc học tập, sau đó Nguyên hướng dẫn Vân học.