---------Sáng hôm sau---------Hắn ngủ dậy sớm,vào vscn rồi đi chải chuốt xong thì xuống nhà và thấy cảnh tượng anh đang dựa vào vai nó mà ngủ ngon lành,còn nó thì dựa vào thành ghế và cũng ngủ. Thấy còn sớm nên hắn không gọi bọn họ dậy mà cứ thế phóng một mạch tới trường
15'.....20'....30'..............50'....
Á... - nó thức dậy rồi nhìn đồng hồ và hét toáng lên
Anh ngủ bên cạnh,nghe thấy tiếng nó thì giật mình tỉnh dậy
'' Sao....sao...'' - anh mơ màng nói khi chưa tỉnh hẳn
'' Sắp muộn học rồi,nhanh lên '' - nó nói và chạy đi chuẩn bị
Thấy thế anh vội vàng đứng dậy và đi chuẩn bị.Nó chuẩn bị xong trước anh liền chạy đi trước,bỏ lại anh ú ớ gì đó nhưng nghe không rõ.Nó chạy được một lúc thì mệt lả,lê từng bước nặng nề trên đường, bỗng nó nghe tiếng: KÉT...... - tiếng kít phanh gấp nghe rất chói tai,có một chiếc xe dừng ngay cạnh nó,nó ngoảnh ra thì thấy anh
Ôi vị cứu tinh của đời mình lại xuất hiện rồi - nó thầm nghĩ
'' Mệt chưa '' - anh
'' Rồi,cho tôi lên '' - nó vừa nói vừa kéo cửa ra nhưng sao kéo mãi mà không mở
'' Khoá rồi '' - anh
'' Khoá rồi thì mở ra,nhanh lên cả muộn '' - nó giục
'' Không cho lên,ai bảo vừa nãy bỏ tôi '' - anh nói và phóng luôn xe đi,bỏ lại nó tức giận dậm chân tại chỗ
Thế thôi,hôm nay cúp học luôn,đến trường làm gì để lại bị phạt - nó nghĩ và quay lưng bỏ đi
Nó đang đi thì gặp cô ( mọi người còn nhớ cô không - Phạm Băng Giao đó)
'' Ê '' - nó gọi cô rồi đuổi theo
Cô đang đi thì nghe tiếng nó liền quay lại. Nó chạy đến vỗ vai cô
'' Hôm nay không đi học à '' - cô hỏi ( vì nó và cô học khác lớp)
'' Muộn rồi,cúp luôn '' - nó cười tươi trả lời
'' Mà từ lúc bà bỏ tôi thì bây giờ mới gặp á '' - nó lườm
'' Hi hi...Trường hợp khẩn cấp '' - cô cười cười cho qua chuyện
'' Thôi,chuyện cũ tôi cho qua đấy '' - nó
'' Mà sao dạo này tôi không thấy bà ở nhà,ra rủ đi chơi mà chẳng thấy đâu '' - cô
Chết rồi,nó quên là mình đang dọn đến nhà hắn,làm sao đây
'' Ơ...À... '' - nó ấp úng chẳng nói được gì
'' Thôi,chuyện đó không quan trọng,bà dọn đi đâu không làm phiền tôi là được '' - cô
'' Bạn bè tốt nhỉ '' - nó
Cô không nói gì mà chỉ cười cười
Mà quên nữa,từ lúc mình chuyển đến nhà hắn,mình còn không biết thân phận của hai người bọn họ - nó nghĩ
'' Bà biết Gia Anh và Bảo Phong không '' - nó
'' Bà đắc tội với hai người bọn họ à '' - cô giả vờ lo lắng
'' Gây tội thì đã làm sao chứ '' - nó
'' Hai anh ấy là hotboy của trường đó,mà gọi là nam thần hoặc thần tượng cũng được '' - cô
'' Chuyện đó thì tôi biết '' - nó
'' Bà biết thế sao còn hỏi tôi '' - cô
'' Tôi muốn hỏi về thân phận á '' - nó
'' À...Bọn họ đều là bạch mã hoàng tử đó,nhà giàu,có vị thế,đẹp trai thì khỏi chê,lạnh lùng thì khỏi nói,kiêu thì....đợi để tôi nghĩ đã '' - cô
'' Thế à '' - nó gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện
'' Anh ta có bạn gái chưa '' - nó
'' Tất nhiên là chưa rồi,đến cả hoa khôi của trường tán còn chẳng đổ thì chả biết ai tán mới đổ '' - cô lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩn
'' Bà cứ mở to mắt ra mà xem,chị đây sẽ làm cho anh ta sống chết vì chị luôn '' - nó nói giọng cương quyết
'' Bà?.....Ha...haha.....'' - cô
'' Đừng cười...đừng cười...'' - nó nói và đưa ngón tay lên ám hiệu
'' Thế bà thích thằng nào,tôi tán cho '' - nó
'' Dám gọi nam thần của tụi này bằng thằng à,tôi đánh chết bà '' - cô nói và xắn tay áo lên
'' À....Bà thích ai tôi tán cho '' - nó lập tức sửa lại ngay,nếu cô đã tức lên thì nó chết chắc
'' Thì...Gia Anh đi,tôi nghĩ anh ta dễ đổ hơn '' - cô
'' No..No...như thế làm sao mà được,không thể để đối thủ khinh thường '' - nó
'' Tôi sẽ tán đổ Bảo Phong cho bà xem '' nó
'' Thôi đi,tán Gia Anh chưa chắc đã đổ lại còn đòi Bảo Phong '' - cô
'' Nếu tôi tán đổ thì bà cho tôi cái gì '' - nó
'' À...Thì....Tôi cho bà cái này '' - cô nói và giơ ra trước mặt nó cái móc khoá mà nó rất thích,cái này nó xin cô mỏi cả mồm mà cô không cho
'' Được...Được...Nhớ giữ lời đó '' - nó không chần chừ mà đáp lại
Cô chỉ khẽ gật đầu
'' Yesh...Bà nhớ đấy..không được nuốt lời đâu'' - nó nói và chạy đi
----------