Đêm Chung Kết sắp kết thúc. Anh nhìn những người bạn của mình từng người từng người ra về. Điều này cũng không hẳn là quá tệ. Anh quay đầu nhìn cậu, cậu cũng đang nhìn lại anh với đôi mắt ánh nước lưng tròng.
Sau khi có thể di chuyển, anh bước đến chỗ Phó Tư Siêu và ngồi xuống trước mặt cậu. Có chút mệt mỏi. Ít nhất khi ở cạnh cậu ấy, anh cảm thấy lòng thanh thản hơn.
Anh nghiêng người về phía trước và Phó Tư Siêu thì ở đằng sau anh với một tư thế cực kì thân mật. Họ dựa vào nhau, đưa mắt nhìn một nhóm các chàng trai khác. Hòa vào tiếng hò reo chói tai, anh chỉ biết quay người lại và rút vào vòng tay của người yêu mình.
Anh rơi nước mắt, có lẽ vì khi chia tay quá đau buồn, hoặc có lẽ là vì tất cả, anh vẫn phải đối mặt với thực tại, mộng rồi cũng phải tỉnh giấc thôi.
Phó Tư Siêu xoa nhẹ mặt anh, đầu ngón tay chứa đựng đầy sự nâng niu. Anh ngẩng mặt lên vào nhìn thẳng vào mắt cậu. Kì thật trong mắt anh vẫn còn nước, tầm mắt có chút mờ mịt nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn kĩ đường nét trên gương mặt cậu. Khi nhìn Phó Tư Siêu, anh có thể lấy lại cảm giác thoải mái ngay cả khi đang tiêu cực nhất.
Người yêu nhỏ ôm anh vào lòng và thủ thỉ từng câu nói: "Em ở đây, Hanh Hanh, đừng khóc, em sẽ luôn ở bên anh" tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh rất muốn cười nhưng lại chỉ có thể để lộ ra một đôi mắt ướt đẫm.
Quên đi, ở nơi này, trở thành trẻ con một chút vậy. Cần an ủi, cần yêu thương, ôm chặt lấy cậu như một đứa ngốc.
Thật lâu sau người yêu cậu ngẩng lên, chậm rãi lau đi nước mắt, là đứa trẻ quý báu nhất của cậu. Tất nhiên phải trân trọng rồi, Phó Tư Siêu cậu đang nắm giữ báu vật quý giá nhất cuộc đời mình. Anh ấy có một trái tim nóng bỏng và cuồng nhiệt, những điều này tạo nên Ngô Vũ Hằng thuộc về riêng Phó Tư Siêu. Buổi phát sóng trực tiếp sắp kết thúc rồi.
Đội nhóm thành đoàn ở trên sân khấu và họ thì đứng sau hậu trường. Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến. Mọi người đang tận hưởng khoảng thời gian còn lại để bày tỏ hết tấm lòng của mình. Còn họ, họ lặng lẽ yêu nhau giữa ồn ào náo nhiệt. Không cần bất kì một ngôn ngữ nào.
Bằng cách này, tận hưởng hơi ấm cuối cùng trên đảo Hải Hoa. Phó Tư Siêu ôm chặt lấy anh và một lần nữa anh cõng chú sóc nhỏ này trên lưng. Ổn thôi vì cậu ấy khá nhẹ. Mà có lẽ, anh cũng nên thôi gọi cậu là sóc nhỏ rồi. Anh tặng cho cậu một phiêu ăn mang tên Ngô Vũ Hằng.
"Nước mắt rồi sẽ nhanh khô thôi" Ngô Vũ Hằng thầm nghĩ.
Chương 11:
Tất nhiên là không.
Sau chương trình, bọn họ phải tách nhau ra, khó có thể ở bên nhau như hình với bóng. Ngô Vũ Hằng thở dài. "Phiếu ăn Ngô Vũ Hằng" đã tặng, cậu có thể mang theo nó mọi lúc mọi nơi.
Anh ngồi trong khách sạn viết thư tay. Thời đại này ai cũng quen thuộc với internet nhưng anh vẫn thích nhiệt độ của giấy bút hơn. Những lá thư tay mang trên mình giá trị và sự chân thành, nét chữ của anh cũng rất đẹp. Anh có chút tự hào.
Cầm phiếu ăn trên tay khoe với cậu, khi anh hỏi chú sóc nhỏ ấy cũng chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện, mắt cũng không nhìn lấy anh một lần. Anh nhớ đến và rồi bật cười viết tiếp. Về tâm trạng, cảm ơn người hâm mộ, cảm ơn công ty.... và sau đó là bạn bè.
Không hề nghi ngờ gì về người đầu tiên.
Cậu ấy là người yêu đồng thời cũng là người bạn tốt nhất. Cho dù anh xóa bỏ đi thân phận người yêu, Phó Tư Siêu vẫn luôn là lựa chọn đầu tiên của anh, không có ngoại lệ. Mặc dù với cậu chàng, anh trông như đang nói đùa vậy. Thật sự chẳng khác nào chú sóc nhỏ đang nhe răng múa vuốt trước mặt anh.
Anh cũng không tức giận, viết thêm một câu sau những lời tỏ bày: "Đừng có gây chuyện với anh nữa, nghe chưa?" Hy vọng có thể làm cậu ấy sợ hãi đôi chút. Anh không muốn vật nhau, cậu bạn nhỏ gầy quá rồi. Tiểu tổ tông anh nhặt được, phải bảo vệ cho thật tốt.
Chương 12:
Quá bận rộn, mỗi ngày đều bay khắp nơi. May mắ thay, vẫn còn có thể nhắn tin trò chuyện trên WeChat.
Lúc này Ngô Vũ Hằng đã tạo thành một thói quen dùng điện thoại nhắn tin những hoạt động hàng ngày của mình với cậu, hoặc là sẽ nói những chuyện trên trời dưới đất. Dù sao chỉ cần là cậu ấy thì tất cả cũng sẽ trở nên thú vị dù sự thật rằng nó cực nhàm chán. Mà nói cho cùng, những gì anh nói còn thú vị hơn so với Phó Tư Siêu rất nhiều.
Cậu vẫn chỉ như một đứa nhóc, nhắc đi nhắc lại vụ ai là người uống nước với anh. Nhưng anh thích như vậy. Đến nổi anh chỉ muốn cho thế giới này biết được mối quan hệ của Ngô Vũ Hằng và Phó Tư Siêu tốt đến mức nào. Muốn rõ ràng hơn, thể hiện tình yêu của mình đối với cậu ấy trực tiếp hơn. Những ngày không gặp nhau, thật nhớ cậu ấy.
Phó Tư Siêu cũng không khá hơn anh là bao, cậu luôn dõi theo anh, vô thức nhắc đến, tìm kiếm anh trong các buổi phỏng vấn và phát sóng trực tiếp. Theo như suy nghĩ của Phó Tư Siêu, chỉ cần nhắc đến tên anh cậu sẽ cảm thấy an tâm hơn. Thật sự như không có não. Cậu ấy vẫn thế, không ai có thể thay thế anh được.
Họ chắc chắn là một cặp trời sinh. . Truyện Quan Trường
Vào đêm 30, Phó Tư Siêu gọi điện cho Ngô Vũ Hằng. Anh đang nằm trên giường với chất giọng lười biếng nhưng lại có chút ngọt ngào khó nhìn thấy. Là bạn trai của cậu.
Không nhiều lời, Phó Tư Siêu liền nói rằng cậu đang phát sóng trực tiếp. Anh bật người dậy, chà may mà vẫn chưa nói gì quá giới hạn. Sau đó là một cuộc nói chuyện bình thường kéo dài, cuối cùng Phó Tư Siêu yêu cầu anh gửi lời đến các fans hâm mộ. Anh suy nghĩ một lúc và nói:
"Cảm ơn các bạn đã dành tình yêu cho Phó Tư Siêu"
Cảm ơn rất nhiều, cảm ơn đã ở bên cậu ấy suốt thời gian qua để cậu ấy trở nên thật lộng lẫy, để anh có thể may mắn gặp được cậu.
Trong tất cả những phong cảnh tuyệt vời mà anh đã nhìn qua, cậu chính là phong cảnh anh thích nhất.
Hôm sau khi rảnh rỗi họ cùng Caelan đi ăn tối, còn quay thật nhiều video.
Thực ra anh cũng có lén xem qua tất các video Phó Tư Siêu nói nào là anh rất giỏi, nào là hotsearch đang được tìm kiếm nhất,.... Anh đỏ cả mặt, tắt điện thoại và suy nghĩ lung tung.
Quay qua quay lại, họ thật sự lên hotsearch luôn. Bởi vì bị phóng viên chụp được. Tất nhiên anh đã xem qua đoạn video đó, dù sao bản thân cũng là nhân vật chính. Góc quay khá tốt, anh gật gù, nhưng hành động thì thật kì lạ- không, ý anh là, các hành động này xem lại cũng thật xấu hổ.
Dù sao thì cũng đã đâu vào đấy, tự hỏi bản thân xem có thích không? Sau đó trong lòng thẳng thắn mà đưa ra ngón tay cái. Anh cũng rất thích các bình luận nói rằng trông họ như một cặp đôi. Chà, đây cũng có thể xem như là bị bắt gặp rồi.
Chương 13:
Vào ngày 9 Phó Tư Siêu có một cuộc phỏng vấn, anh dậy muộn và gửi cậu một tin nhắn: "Phó Tư Siêu", gọi cho cậu một cuộc trên WeChat. Vài phút sau, Phó Tư Siêu nhắn lại hỏi anh đang làm gì. Thực tế thì, anh chẳng đang làm gì cả.
"Chỉ muốn chúc em buổi sáng tốt lành"
Anh nhớ em.
Sau khi ngủ dậy, anh nhớ cậu rất nhiều vì vậy liền gửi cho cậu một lời chúc sáng ấm. Mỗi ngày đều nói, buổi tối thì gửi lời chúc ngủ ngon.
Tình yêu của anh, xin hãy tha thứ cho những câu từ ngốc nghếch. Thật ra anh rất muốn nói rằng thích và nhớ em rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có thể gọi tên và chúc em sáng tốt lành.
Dù Phó Tư Siêu là một nhà biên khúc nhưng cậu ấy lại không nhạy cảm chút nào.
Anh vốn là một người ôn nhu, ở trước mặt cậu lại bày ra vẻ hiền lành, nuông chiều một cách đặc biệt nhất.
Đôi khi anh nhắn tin cho Phó Tư Siêu, cậu không trả lời anh sẽ trực tiếp gọi điện thoại và nếu như vẫn không ai bắt máy, anh sẽ tức giận.
"Phó Tư Siêu, sao đây? Em muốn gì? Ý em là sao?" Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh? Em xem, anh đang rất giận, mau đến dỗ anh đi.
Luôn luôn là vậy, hành động như một đứa trẻ. Tình yêu luôn cần một chút sóng gió, chỉ cần chú sóc nhỏ ấy dỗ dành một chút liền xong ngay, ít ra sẽ khiến anh yên lòng. Và càng tốt hơn nếu cậu không nói chuyện với bất kì ai, ngoài anh.