Đôi mắt hắn ánh lên nét ấm áp đong đầy chưa từng thấy.
Hắn nói: “Ta không phải người sao?”
Ta ngẩn người nhìn Hồ Nguyên Ly, nhất thời cũng quên mất đi luôn bàn tay hắn vẫn đang véo má ta.
Bỗng nhiên hắn cười rộ lên, cặp mắt cong tít: “Đồ Mi, nàng thích ta.”
Đây là một câu khẳng định.
“Sao cơ?” Ta thực sự nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Lúc này Hồ Nguyên Ly mới chậm rãi buông lỏng tay đứng thẳng dậy, sự chắc chắn tràn đầy trong ánh mắt: “Hôm nay tên công tử Ngô gia kia chạm vào cổ tay nàng, ta thấy lúc nó thả ra nàng rất khó chịu, liên tục phủi chỗ bị nó chạm. Còn ta, bất kể là ngày trước hay hiện tại, mỗi lúc ta chạm vào nàng, nàng cũng chưa bao giờ như thế.”
Lối suy nghĩ này có vẻ…
Vẻ mặt ta hơi cứng lại, chẳng biết nên mở miệng nói với hắn thế nào, tính tình hắn bình thường hung bạo nóng nảy, ai dám làm trò trước mặt hắn, thế chả phải là tự đẩy mình vào ngõ cụt chứ còn gì?
Không biết có phải Hồ Nguyên Ly đoán được suy nghĩ của ta hay không, tức thì hắn cất giọng hả hê đắc chí: “Nàng nhìn đi, vừa nãy ta nhéo mặt nàng bao nhiêu lâu, nàng có phản ứng tí nào đâu.”
Nghe vậy, ta vô thức giơ tay lên lau má, nhưng lại thấy nụ cười của Hồ Nguyên Ly càng tươi roi rói, như thể đã sớm đoán được hành động của ta.
Ta bị hắn nhìn tới nỗi mặt mũi thoắt trắng thoắt đỏ, cuối cùng cố gắng phớt lờ đi nụ cười thỏa mãn như vừa thực hiện được mưu ma chước quỷ của hắn, dâng chiếc hộp gỗ bằng cả hai tay: “Giờ không còn sớm, nếu vương gia đã nói xong thì nên mau chóng mang thứ này về đi.”
Hồ Nguyên Ly không nhận lấy: “Ta nói rồi, thứ này đã thuộc về nàng.”
“Vương gia hẳn nhiên là sung sướng chẳng màng hậu quả, nhưng nếu chủ mẫu tương lai của Yến vương phủ biết chuyện, thì sẽ có cảm tưởng gì chứ?”
Cái nhìn của Hồ Nguyên Ly bất chợt trở nên rất khó hiểu, như đang trông một… đứa ngốc, sau một lúc lâu hắn chán chường nói: “Ta đưa tất mấy cái đó cho nàng, nàng còn không hiểu được ý của ta ư?”
“Ý gì…” Lời chưa nói hết, một ý nghĩ khủng khiếp chợt bật ra trong đầu ta.
“Giờ rốt cuộc đã hiểu chưa?” Hồ Nguyên Ly nhanh chóng bắt được nỗi khiếp sợ trong mắt ta, không để cho ta thời gian nghĩ nhiều đã thẳng thừng nói rành mạch từng chữ một, “Ý của ta là… Yến - vương - phi.”
Ngay cả khi biết rõ lời này là đại bất kính, nhưng ta vẫn nhịn không được mà thốt lên: “Ngài điên sao?”
“Không hề.” Hồ Nguyên Ly trả lời vô cùng nghiêm túc.
Ta ra sức nén nhịn: “Từ xưa đến nay, đào đâu ra đạo lý nô tài trở thành vương phi cơ chứ?”
“Vậy nàng sẽ là người đầu tiên.”
Giọng điệu Hồ Nguyên Ly hùng hồn đanh thép, cứ như là có thể đục được cả mấy cái lỗ dưới đất. Lời kinh thiên động địa kiểu thế, vậy mà qua miệng của hắn lại hóa nhẹ bẫng tựa lông hồng.
Nửa buổi trời ta mới tìm về được tiếng nói của mình: “Nô tỳ nói nô tỳ sẽ không ở lại hoàng thành.”
Hồ Nguyên Ly như không nghe thấy, chớp chớp mắt với ta: “Nhớ cất kỹ đồ đi, nếu nàng đánh mất là ta sẽ phải khăn gói lưu lạc đầu đường đấy.”
“Nô tỳ không… muốn.”
Vừa dứt câu, bóng dáng Hồ Nguyên Ly đã biến mất khỏi căn phòng. Ta chưa từ bỏ ý định đuổi đến bên cửa sổ, ngó ngang ngó dọc đã chả thấy tăm hơi hắn đâu nữa.
Chiếc tráp gỗ trong tay nhất thời biến thành củ khoai lang nóng phỏng, đồ trong đây chắc là giả nhỉ? Nhất định là giả rồi!
Ta an ủi mình là thế.
Nhưng nếu nó là thật, vậy chỉ cần thiếu một trang giấy thôi, thì dù có bán ta đi cũng không đền nổi.
Đi đi lại lại vài vòng quanh phòng mới miễn cưỡng nguôi ngoai được cảm xúc bị kích động. Sau đó, ta bí mật tìm một nơi rộng ở chỗ góc khuất làm nơi cất giấu đồ. Giữa đêm hôm khuya khoắt, bắt đầu cặm cụi khoét hố.
Tới lúc nằm vật xuống giường, nhưng vẫn có cảm giác như con kiến bò trên chảo nóng, lăn lộn trở mình mãi mà không tài nào ngủ được, Hồ Nguyên Ly này tại sao luôn có thể nói ra những chuyện khó khăn trùng điệp một cách dễ dàng vậy chứ? Thân phận của hắn, thân phận của ta, còn có vị Đức phi từng mời ta vào cung kia, nói đơn giản thì là những ngọn núi ngăn cách không vượt qua được.
Càng nghĩ càng nhức óc, ta dứt khoát vùi đầu vào chăn, mặc kệ sự đời.
Hôm sau tỉnh dậy y rằng hai mắt đen xì như gấu trúc, đến Lý Mậu Sơn trước nay chưa từng quan tâm tới phương diện đó, cũng không khỏi mở lời nhắc nhở ta chú ý dung nhan.
Có điều ông ta lo lắng vô ích rồi, bởi vì liên tiếp mấy ngày nay thái độ của Cao Yển với ta phải nói là vô cùng lạnh nhạt, thỉnh thoảng ta hầu hạ cạnh y, suốt cả buổi hôm ấy y cũng chả buồn liếc mắt nhìn ta lấy một lần. Chỉ khi ta chủ động mở miệng báo cáo, y mới chịu nghe ta nói như lúc trước, nhưng nghe xong lại quay về dáng vẻ làm như không quen biết ta.
Y vốn là thế, chẳng bao giờ nói năng gì, âm thầm đẩy người khác cách xa mình hàng vạn dặm, mình thấy vui, sẽ đối xử với người khác hòa nhã hơn một chút, không vui thì còn lâu mới để mắt tới ai.
Tất cả mọi người đều đã quen rồi, ta cũng vậy.
Phút giây bình yên chỉ hưởng được hai ba ngày vẻn vẹn, những tranh chấp phong ba Hồ Nguyên Ly từng nói đã bắt đầu xuất hiện manh mối.
Ta nghe dân chúng đồn đại, rồi dần dần truyền mọi ngóc trong hoàng thành, toàn bộ là tin tức từ bên Xuyên Tây đến, đại khái là có một người tự dưng là sư đệ cũ của Vương Trác, gặp ai cũng bảo sư huynh mình bị oan, thậm chí nói còn kèm theo chứng cứ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Châu quan Xuyên Tây là Phó Văn Thành có hành động khá phô trương, trực tiếp cử người đi truy bắt Tô Tử Thuần chạy lung tung bịa chuyện, loan tin thất thiệt khắp nơi.
Nhưng Tô Tử Thuần ngày hôm trước vừa uống rượu rồi cãi nhau một trận với người ta trên phố, bỗng dưng biến mất không tung tích, lật tung từng tấc đất Xuyên Tây lên tìm cũng chả thấy bóng dáng hắn ta đâu.
Phó Văn Thành gióng trống khua chiêng lục soát, khiến càng nhiều người để mắt. Khả năng hiện giờ lời đồn đã lan từ Xuyên Tây tới hoàng thành, chứng tỏ đây không chỉ là bịa đặt bình thường.
Ngay thứ ba sau khi tin tức nổ ra, bất ngờ Tô Tử Thuần xuất hiện ở Dự Châu, nhưng lúc này hắn ta không còn lẻ loi một mình, mà bên cạnh có vô số dân chạy nạn áo rách quần manh sống qua ngày nhờ cứu tế, tụ tập thành đàn đống trước phủ đệ của châu quan tân nhiệm Dự Châu, đuổi kiểu gì cũng không chịu giải tán. Châu quan tân nhiệm buộc phải tự thân ra gặp.
Mọi người nói trong hai ba năm qua, số lượng dân chạy nạn Dự Châu không khi nào giảm bớt, tuy nhiên chưa có ai chết đói hay vì nạn đói mà chuyển đi, tất thảy là nhờ lương thực từ thiện cứu trợ thiên tai chưa bao giờ bị cắt.
Cứ tưởng châu quan tiền nhiệm thiện tâm, kết quả ông ta lại bị điều tra tội tham ô hối lộ. Lòng họ nảy sinh nghi vấn, gần đây mới biết được chuyện từ người trung gian cứu tế, trước kia, tiền mua lương thực mấy năm liền đều do Vương Trác lén bảo người chuyển đến. Nhưng trước khi chết ông ta chẳng nói tới chuyện đó, nếu ông ta thực sự là hạng người bại hoại, thì sao lại không kể ra cho mình được xá tội?
Nghĩ theo hướng này, rất dễ thấy việc Vương Trác bị chỉ tội tham ô, chắc chắn là có điều khuất tất.
Sinh thời, chưa một người nào nói với Vương Trác một tiếng cảm ơn, bấy giờ chúng dân Dự Châu đồng lòng kiến nghị châu quan tra rõ, rằng là không thể để người hành thiện chết đi mà trên lưng phải gánh tiếng xấu muôn đời.
Cha mẹ già của Vương Trác cũng run rẩy lê thân tới trước cửa phủ châu quan quỳ rất lâu.
Trước làn sóng dư luận dồn dập, châu quan Dự Châu đành ngày ngày phái người ra roi thúc ngựa vào hoàng thành dâng tấu chương giải thích rõ sự việc. Chỉ là bốn năm ngày trôi qua, ta vẫn chả nghe trong cung có tin gì truyền ra, sớ của châu quan Dự Châu hoàng đế không thể không đọc đến, nhưng lại không thấy đưa ý kiến gì.
Có điều nạn dân ở Dự Châu cũng đâu nhàn rỗi, trời cao hoàng đế xa, Tô Tử Thuần đánh trước trận đầu, đã nói nếu triều đình bỏ mặc, thì bọn họ sẽ đích thân điều ta, ắt sẽ tra ra được dấu vết sót lại.
Chuyện của châu quan tiền nhiệm mới qua được mấy hồi, của cải lúc ấy khám xét được trong quý phủ của ông ta nuôi hai Dự Châu có khi còn dư dả, bách tính Dự Châu đã đứng về phía chống lại quan phủ.
Kể ra thì số châu quan tân nhiệm cũng đen, rơi vào cục diện rối rắm thế này, trên không quan tâm, dưới không nghe, cũng không dám dùng bạo lực trấn áp, bởi lẽ lời oán than của dân chúng càng lúc càng nhiều.
Rốt cuộc, một vị ngôn quan* cương trực liêm khiết không ngồi yên được nữa, trực tiếp đặt vấn đề trước mặt mọi người ngay trên triều đường, thậm chí chẳng thèm nhìn hoàng đế luôn giữ im lặng, ngôn quan kia vẫn kiên trì trình bày từ đầu tới cuối, nói bã bọt mép không ngơi nghỉ.
(*Ngôn quan: là một bộ phận quan trọng của cơ cấu quan liêu phong kiến cổ đại, quyền lực khá lớn)
Kết quả là hoàng đế giận tím tái mặt mày, chưa kịp hạ lệnh cho người lôi ngôn quan đó ra ngoài, thì đã ngã phịch xuống ngai vàng.
Hoàng đế bất tỉnh hôn mê, cả triều đình hỗn loạn.
Thái y Trịnh Thái Hòa thực sự không thể tiếp tục giấu giếm, bấy giờ mới nói sức khỏe hoàng đế đang trong quá trình điều dưỡng, giờ lửa giật bùng phát bất thình lình, tâm lý bị ảnh hưởng, mặc dù tính mạng không có gì đáng lo ngại, nhưng không rõ khi nào mới tỉnh.
Cao Hoằng Lãng muốn bắt ngôn quan kia hỏi tội, lại bị Cao Giới ngăn cản, lý do ngôn quan chỉ làm đúng bổn phận quan viên của mình, không hề biết hoàng đế bị bệnh. Mà không biết thì là vô tội.
Cuộc đối đầu lần này của họ nổi lên, bầu không khí trên triều đình càng lúc càng kỳ dị.
Hoàng đến hôn mê tới ngày thứ ba, triều đình vốn đang nổi sóng ngầm lại phát sinh ra những mâu thuẫn mới. Một bộ phận quan viên lấy đại sự quốc gia làm trọng, giục thái tử Cao Giới giám quốc*, còn một bộ phận còn lại cho hiếu đạo lớn hơn trời, sức khỏe hoàng đế suy nhược, cần phải toàn lực trị liệu trước, mà không phải nóng lòng thay người thượng vị.
(*Giám quốc: người thay mặt vua trông coi việc nước khi vua vắng mặt)
Còn đất nước, không thể không có chủ trong một thời gian dài, hoàng đế mãi chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng quốc sự vẫn áp đảo hiếu đạo, Cao Giới thuận lời ngồi lên vị trí thay vua giám quốc.
Con vợ cả, thái tử.
Chỉ hai yếu tố này đã đẩy lùi được mọi bất đồng ý kiến.
Ngày đầu tiên giám quốc, Cao Giới đã phái người chạy tới Dự Châu, nói là muốn hỗ trợ châu quan Dự Châu điều tra, bất luận là cái chết của Vương Trác có phải hàm oan hay không, cũng phải tra ra cho bằng được chân tướng, không để mọi người tiếp tục sống trong bao mối hoài nghi.
Đồng thời, một số quan viên mấy ngày trước điên cuồng kêu gào “hiếu đạo” đều bị Cao Giới giáng chức với những tội danh cực kỳ chính đại quang minh.
Trong những ngày nghiêng trời lệch đất, ngoại trừ ngày đầu tiên hỏi tội ngôn quan, những ngày sau không thấy Cao Hoằng Lãng ho he gì. Chắc là phòng tránh mũi nhọn của Cao Giới, hắn ta chỉ canh giữ trước giường hoàng đế, thể hiện lòng hiếu thảo của một người con, còn chả tiếc tiền tìm kiếm danh y và danh dược khắp thế gian.
Ta nghĩ hắn ta thực sự muốn hoàng đế nhanh chóng tỉnh lại, dù sao hiện giờ Cao Giới thượng vị là danh chính ngôn thuận, trừ phi Cao Hoằng Lãng đập nồi dìm thuyền, bất chấp tiếng mưu mô làm phản, nếu không hắn ta cũng chỉ có thể hành sự khép nép.
Cùng lúc đó, Cao Yển càng ngày càng về trễ, suốt cả ngày độc lai độc vãng, không dẫn theo bất cứ người nào.
Duy chỉ có ngày Ngô Vân Thiều đến, y mới chịu ở trong phủ.
Ta không ra trước hầu hạ, không biết họ nói chuyện gì, có điều lúc gần về Ngô Vân Thiều trông thấy ta, tự dưng mỉm cười với ta, một nụ cười hiếm hoi thuần túy không có ý thù địch. Nàng đi rồi, Cao Yển vẫn như mọi khi, đi sớm về muộn.
Rõ ràng đã gần đến ngày cưới, nhưng cũng chẳng thấy y vì thế mà tất bật chuẩn bị, gần như mọi việc đều giao cho Lý Mậu Sơn.
Nhiệm vụ tân trang phủ và mở tiệc chiêu đãi khách khứa khiến Lý Mậu Sơn bận bù đầu bù cổ. Tuy nhiên, dù Lý Mậu Sơn có bận cỡ nào, cũng không hề bảo ta giúp đỡ giải quyết việc gì có liên quan đến tiệc cưới, mà chỉ xếp cho ta mấy việc lớn nhỏ trong viện, còn mình và Hàm Ngọc thì cả ngày ở trong phủ bày biện, quay mòng mòng như chong chóng.
Vì vậy, ban ngày hầu hết ngoài nô tài quét tước ngoài viện, chỉ còn mỗi mình ta ở trong viện.
Ở một mình chán ngắt, lâu lâu ta sẽ giữ Châu Ngọc đến đưa quần áo sạch ở lại nói chuyện nguyên buổi sáng. Lần nào đến Châu Ngọc cũng có vẻ muốn nói lại thôi, ta cứ hỏi ép là cô ấy đã ngậm chặt miệng không nói.
Qua mấy phen giày vò nhau như thế, rốt cuộc sức chịu đựng của ta đã chạm đáy, bèn giở trò “uy hiếp” nếu cô ấy không chịu nói thì ta sẽ không cho đi.
Bấy giờ, Châu Ngọc lúng túng cười bảo: “Không có gì, chỉ là muốn chúc mừng cô, nhưng không biết nên mở lời thế nào thôi.”
“Chúc mừng tôi gì cơ?” Theo bản năng ta hỏi ngược lại.
Châu Ngọc nhìn ta cười trộm: “Tôi biết cả mà… Tuy là con vợ kế, nhưng tốt xấu gì cũng được làm phu nhân chính thất. Công tử của phủ thái úy kia, quả nhiên ma ma nói rất đúng, Đồ Mi cô là người có phúc nhất trong số mấy người bọn tôi.”
Tim ta đập thịch, túm lấy Châu Ngọc hỏi: “Ý cô là sao? Gì mà con vợ kế phủ thái úy?”
Châu Ngọc ngạc nhiên nhìn ta: “Chẳng lẽ cô chưa biết à? Nhưng ta nghe bảo, Ngũ gia đã hứa hôn cho cô với công tử phủ thái úy rồi.”
Ta đứng phắt dậy, Châu Ngọc giật mình, rụt rè hỏi: “Cô, cô sao thế?”
Cổ họng nóng rát như có dòng sắt nung chảy đổ vào, một hồi lâu ta mới khó nhọc cất tiếng: “Không thể nào.”
Châu Ngọc chợt bừng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy nhìn ta với ánh mắt khó hiểu: “Sắc mặt cô sao trắng bệch ra thế? Công tử phủ thái úy có chỗ nào không tốt à?”
Ta không còn tâm trạng nhiều lời, đẩy Châu Ngọc hãy còn hoang mang ra.
Khoảng viện rộng lớn thế này, giờ đây chỉ còn lại mình ta. Đứng ngẩn ngơ một lúc, ta nắm chặt tay xoay người vào phòng.
Đến tối muộn Cao Yển mới trở về, nhìn thấy ta vẫn đứng trông ở cửa, chân y hơi khựng, nhưng cũng chỉ là trong một thoáng ngắn ngủi, y lại tiếp tục đi về phòng mình.
“Ngũ gia về rồi.” Ta chủ động nói.
Cao Yển lúc này mới liếc nhìn ta, giây tiếp theo đã bình thản thu mắt về: “Ừ.”
Y không dừng bước, đi thẳng vào phòng, ta đi theo sau không nói một lời.
Nghe tiếng bước chân của ta, Cao Yển lập tức quay đầu, thấy ta cứ im ỉm đi vào chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt y hiện lên nét sửng sốt.
“Nô tỳ có chuyện muốn hỏi Ngũ gia.” Ta đứng trong phòng không nhúc nhích.