Đôi mắt màu nâu của Vương Trác tối sầm lại, nhưng giọng điệu vẫn chẳng mảy may quan tâm: “Từ lúc ta làm nghề y, đã từng cứu vô số mạng người, bằng không cô nghĩ tại sao ở thái y viện ta lên chức nhanh như thế, đó là vị trí ta đã dùng những sinh mạng cướp về từ âm phủ để đổi lấy. Hàng ngàn hàng vạn người được cứu, chả lẽ không sánh nổi với mấy chục mạng người chết à? Dù có xuống âm phủ đếm công trạng, e là cả Diêm Vương cũng không xác định được.”
Ta chớp mắt, có hơi khó tin nổi, lời lẽ coi rẻ mạng sống như thế vậy mà lại thốt ra từ miệng của người ôn hòa như Vương Trác. Nhớ ban nãy ông ta thừa nhận đã giết sư phụ của mình, lòng của ta bỗng chùng hẳn xuống.
Nếu không phải Vương Trác khăng khăng muốn chết, thì đó là bản bản của chính ông ta, trước đây ông ta ngụy trang quá xuất sắc. Thế nên, dù ta có hùng hồn xảo ngôn, cũng chẳng cách nào đả động được người lòng gan dạ sắt như vậy, bởi vì tảng đá đâu thì bao giờ có nhược điểm. Bất kể là xuất phát từ khía cạnh tình nghĩa, hay là đối nhân xử thế, từ đầu chí cuối ông ta vẫn vững như bàn thạch.
Ta hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Cả đời ông làm việc thiện cứu người chỉ để ngày sau có thể an tâm hại người ư?”
Ánh mắt Vương Trác như lão tăng, nét mặt như cười như không: “Thế nào là cứu người? Thế nào là hại người? Cứu một người muốn chết là cứu người à? Giết một người muốn sống nhưng tội ác chồng chất thì xem như là hại người sao? Cô nương, cô có đảm bảo được rằng mình có thể công bằng đánh giá mọi điều đúng sai trên đời không?”
Ông ta nói thế, đầu óc ta bắt đầu hơi lơ mơ, cố gắng duy trì được chút minh mẫn, mở miệng: “Chuyện tôi đang nói với ông là những người vô tội chết trong dịch bệnh, họ đều người bình thường chưa bao giờ gây tội tày trời, nếu vô tội mà lại bị hại, vậy hung thủ chân chính phải chịu hình phạt thích đáng.”
Chứng kiến sự kiên trì của ta, Vương Trác cười lắc đầu, tầm nhìn đảo qua lối vào phòng giam, bảo: “Thực ra ta rất ngưỡng mộ cái tuổi của cô, nhưng hiện giờ ta chỉ biết nói rằng, với những chuyện ta đã làm, tất cả đều… không thẹn với lương tâm.”
Chẳng đợi ta tiếp lời, Vương Trác đã lấp kín mọi đường nói: “Cô nương giả nam vào đây, chắc là không muốn bị người khác biết, một người sắp chết như ta sẽ không nói gì đâu. Cô nương ở đây càng lâu thì khả năng bị chú ý càng lớn, vẫn nên mau mau rời đi thôi.”
Dứt lời, Vương Trác xoay người ngồi đối mặt với vách tường, chỉ chừa cho ta tấm lưng gầy yếu mà thẳng tắp.
Cuối cùng, ta thất vọng ủ rũ rời khỏi nhà giam, đến địa điểm hẹn sẵn. Bên ngoài không còn thấy tăm hơi Tô Tử Thuần đâu, chỉ còn mỗi Hồ Nguyên Ly. Thấy Hồ Nguyên Ly chả có vẻ gì là đợi chờ mong ngóng, ta bỗng bừng hiểu, hắn đã sớm biết được kết quả này, nên ngay từ đầu mới khuyên ta đừng tới. Tuy nhiên, khi thấy ta chưa chịu từ bỏ ý định, hắn vẫn bất chấp nguy hiểm tìm cách đưa ta vào, để ta nhìn tận mắt, để ta nhận ra kỳ thực sự thật không hề quan trọng, vì mọi người chỉ quan tâm kết quả sau cùng.
Và chỉ có hoàng đế mới có quyền đưa ra kết quả, nhưng ngài lại dùng một trận “dịch” để lấn át mọi sự thật, lấn át đi tất cả những mối nghi trong sự kiện này.
Một mình ta về Tần vương phủ, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy bóng dáng Cao Yển, mặc dù ta đổi lại quần áo nữ rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được dấu vết đã thay đồ.
Cao Yển rất ít khi vào phòng ta, hiện giờ sắc mặt y như điềm báo cho thấy núi lửa sắp sửa phun trào. Không biết có phải vì cuộc nói chuyện cùng Vương Trác hay không, giờ đây ta mỏi mệt rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi nữa.
“Ngươi đi đâu đó?” Cao Yển hỏi
Trầm mặc hồi lâu, ta trả lời thành thật: “Nhà giam ạ.”
“Hồ Nguyên Ly đưa ngươi đi.” Đây là một câu khẳng định.
Ta cả kinh, hóa ra y biết.
Thấy ta không phủ nhận, Cao Yển vẫn hết sức bình tĩnh: “Hỏi được gì rồi?”
“Không gì hết.” Ta vô thức cúi đầu.
Ngay sau đó, Cao Yển chợt vươn tay nâng mạnh cằm ta lên, giọng căng cứng: “Vậy tại sao ngươi không đến hỏi ta?”
Ta muốn tránh đi, nhưng y vẫn không buông tay, ngón tay miết chặt khiến hàm dưới của ta nhói đau, ta chỉ đành miễn cưỡng đáp một câu: “Nô tỳ biết sai rồi.”
Cao Yển vốn rất ung dung, nhưng khi nghe câu nói ấy bỗng nhiên y nổi nóng, hai mắt sáng rừng rực, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi đang thừa nhận bản thân mình biết rõ còn cố tình phạm vào ư? Xem ra, giờ ngay cả lời nói dối ngươi cũng lười phải bịa rồi.”
Lời này nghe kiểu gì cũng cảm thấy quá nghiêm trọng, ta giãy giụa muốn trả lời, nhưng đã bị sắc mặt âm u của Cao Yển cắt ngang: “Chi bằng ngày mai ta đưa ngươi tới Yến vương phủ luôn, cho các ngươi được thỏa mãn.”
“Nô tỳ không đi.”
Theo bản năng ta mở miệng phản bác, trước ánh nhìn vẫn chưa nguôi cơn giận của Cao Yển, ta cắn răng cất giọng: “Ngũ gia, không phải nô tỳ cố ý gạt ngài, ban đầu nô tỳ đã nghĩ sẽ nói với Ngũ gia trước tiên, là Ngũ gia không muốn nghe nô tỳ nói.”
Ngón tay hẵng còn bóp lấy cằm ta của Cao Yển dần buông lỏng, rồi nét giễu cợt trong mắt y càng đậm hơn: “Ta đã nói ngươi có thể tới tìm ta, vậy tại sao vẫn chẳng nghe ngươi nhắc nửa chữ? Ngươi nghĩ ta không biết nhiều bằng Hồ Nguyên Ly, vẫn không tin tưởng ta?”
Câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu trước, khiến ta không cách nào trả lời.
Cao Yển nhìn thẳng vào mắt ta, không cho cơ hội né tránh, thế rồi ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tỳ vốn định bụng hai ngày này sẽ nói chuyện với Ngũ gia, thật đấy ạ. Nhưng dạo gần đây Ngũ gia qua lại thân thiết với Tề vương, nên trước khi chưa điều tra rõ nô tỳ không dám nói bừa. Dù sao chuyện cũng có dính dáng tới Tề vương, sợ Ngũ gia nghĩ nô tỳ đang châm ngòi ly… Khụ khụ…”
Cơ hồ là trong nháy mắt, bàn tay Cao Yển chuyển thoắt từ cằm sang cổ ta, cổ họng thắt chặt, lời sau chưa nói hết đã bị Cao Yển ép ngược vào bụng.
Gương mặt y chậm rãi dán sát lại, tới gần bên tai ta nhẹ giọng nói: “Về sau nhớ kỹ, chuyện không liên quan đến Tề vương.”
Đáy lòng giá lạnh, quả nhiên cái gì y cũng biết. Nhưng trên triều đình y vẫn chủ động cầu xin cho Cao Hoằng Lãng, vậy tại sao y lại biết được? Biết từ chỗ Hồ Nguyên Ly, hay là… chính miệng Cao Hoằng Lãng nói?
Lúc bóp cổ ta Cao Yển không dùng quá nhiều sức, như thể y làm ra hành động đó chỉ để ngăn ta không nói ra lời phía sau, ngón tay hơi thô ráp cọ vào cổ ta, dừng một lúc, rồi lại chợt nhẹ vuốt lên xuống làm cả người ta sởn hết cả da gà.
Lúc ta đang bị mất tự nhiên, Cao Yển bình thản nói: “Đồ Mi, ta biết ngươi là người thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận về những việc mình làm.”
Ánh mắt Cao Yển như là biết tỏ mọi thứ, y nhìn đến nỗi khiến lòng ta bất an như lửa đốt, cũng phớt lờ cả động tác mờ ám của y, nhịn không được hỏi: “Ý Ngũ gia là sao?”
Cao Yển không giải thích cho lời nói vừa rồi của mình, trước khi buông cổ ta ra còn khẽ bổ sung: “Lần này ta không tính toán với ngươi, nhưng sau này nếu ngươi còn một mình đi gặp Hồ Nguyên Ly, ta đành hao chút công sức, tìm cách để ngươi không được gặp bất cứ kẻ nào khác nữa.”
Sự lạnh lùng trong giọng nói làm ta rùng mình, bởi vì ta biết, y không phải đang dọa.
Nói xong Cao Yển xoay người đi ra ngoài. Sợ hãi qua đi, thốt nhiên ta kinh ngạc đứng phắt dậy, ta đã chống lại ý của y, lén lút điều tra vụ án sau lưng y, nhưng y chỉ cần trút giận vài câu đã vạch trần được, quả khiến ta có hơi khó hiểu.
Nhưng ta cũng không suy nghĩ nhiều tới vấn đề này lắm, dù sao từ hình phạt treo cổ của Vương Trác, sự kiện dịch bệnh nổ ra ở hoàng thành cũng bị bại lộ. Đồng thời, Cao Giới và Cao Hoằng Lãng coi như chính thức trở mặt. Mọi người đều biết Hồ Nguyên Ly đứng bên phe thái tử, chuyện là do hắn khơi lên, một trận phong ba quét qua để lại tình thế đảo điên hoàn toàn.
Lúc đầu vì “dịch bệnh” mà Cao Giới đã hứng chịu bao trách cứ và hoài nghi của mọi người, hiện giờ cục diện lật ngược, oán hờn của mọi người biến thành nỗi hổ thẹn vì đã đổ oan cho hắn. Còn thanh danh Cao Hoằng Lãng ngày càng giảm sút, dù hoàng đế đã trị hắn ta tội lơ là giám sát, nhưng người sáng suốt cũng đâu có ít.
Cao Yển vốn bên đảng phái thái tử, từ sau khi cầu xin cho Cao Hoằng Lãng trên triều thì đã đứng hẳn về bè cánh của Cao Hoằng Lãng.
Vì thế, trong triều đình chia thành hai phe rõ rệt chưa từng thấy.