Hình như thấy ngán, Cao Yển không ăn bánh ngọt nữa, y lấy khăn tay lau vụn bánh dính trên đầu ngón tay, thản nhiên liếc nhìn ta: “Sao? Ngươi có gì không nói được à?”
Ta gần như là lắc mạnh đầu ngay khi y vừa nói xong, động tác quá nhanh suýt trẹo cổ.
“Hay là thấy ta nhỏ mọn, so đo từng tí với ngươi nên mới im ỉm thế kia?”
Câu sau Cao Yển hỏi càng sắc bén hơn câu trước, ta vội gạt lương tâm sang một bên mà khen ngợi: “Ngũ gia có trái tim rộng hơn biển cả, nô tỳ chỉ cảm thấy với vốn từ hạn hẹp ít ỏi của mình thì không đủ để hình dung được một cách trọn vẹn.”
“Nếu đã thế…” Nói tới đây, bỗng Cao Yển hơi dừng, bất thình lình đề cao giọng như là muốn cho Lý Mậu Sơn bên ngoài cùng nghe, “Ta có làm gì mà khiến các ngươi ngày nào cũng trông cứ phập phồng lo sợ, cho rằng lòng ta khó chịu vì điều gì?”
Trong phòng ngoài phòng lặng như tờ, Lý Mậu Sơn giả điếc chẳng nói lời nào, ta chỉ đành mở miệng: “Đám nô tài chúng tôi ngày nào cũng vắt óc nghĩ đủ mọi cách khiến chủ tử vui vẻ, nên đôi khi mới sốt ruột âu lo như thế.”
Cao Yển im lặng nhìn ta hồi lâu, cuối cùng giơ tay ý bảo bưng điểm tâm xuống. Ta cẩn thận dọn dẹp, nhìn qua khóe mắt thì thấy sắc mặt Cao Yển có vẻ đã khá hơn đôi chút. Lúc ra ngoài Lý Mậu Sơn một lần nữa phóng ánh mắt “tuyệt vời” về phía ta. Tuy nhiên ta lại thấy hơi chột dạ, chẳng biết từ lúc nào mà trình độ nói dối của ta trở nên lưu loát thế này rồi.
Mười ngày liền Hồ Nguyên Ly không xuất hiện, cũng không có tin tức gì truyền đến. Có dạo ta nghi ngờ chẳng biết hắn có đặt lời nói của ta ở trong lòng mà đi điều tra hay không. Dù sao với tính cách cà lơ phất phơ ấy, chỉ sợ lại ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Đảo mắt đã tới ngày đưa tang Tương Nhã Đồng, ta viện cái cớ để không phải theo Cao Yển tham dự. Không biết vì sao, tựa như ta không để gặp Tương Nhã Đồng, vừa nghĩ là tiếng gào quặn thắt ruột gan lúc sinh đứa nhỏ của nàng ta lại ào ạt dội vào trí óc, lồng ngực bị nén chặt, nghẹt thở cùng cực.
Ấy nhưng nào có ngờ, cũng chả biết phải gọi là may mắn hay bất hạnh, chính bởi vì không tham dự nên ta đã bỏ lỡ một sự kiện cực kỳ bi thảm.
Kết thúc lễ tang, Cao Yển là người về sớm nhất, y nhìn ta mấy lần như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì hết. Tuy nhiên, từ những lời nghị luận bàn tán của đám hạ nhân ta mới biết được tin - Tống ma ma đâm đầu vào mộ bia của Tương Nhã Đồng, chết tại chỗ. Theo những người có mặt tại hiện trường chứng kiến, trước tang lễ trông Tống ma ma vẫn bình thường, do tuổi già và bệnh cũ nên đi đứng chậm chạp tay chân vụng về. Tất cả mọi người đều đang mải mê than khóc tiếc thương, không ai có thể tưởng tượng Tống ma ma sẽ làm ra hành động đó, tốc độ nhanh đến ngỡ ngàng, chẳng người nào kịp phản ứng. Phút chốc, mọi âm thanh tắt ngúm, chỉ còn lại tiếng thét cuối cùng đầy bi ai của bà ta…
“Tiểu chủ tử, lão nô đến hầu hạ người đây!”
Chỉ mới tạm quên đi cảnh tượng lúc Tương Nhã Đồng qua đời, giờ đây lại bị tin Tống ma ma chết gợi dậy, đôi tay ta run bần bật, suýt nữa đã đánh rơi bộ ấm trà yêu quý nhất của Cao Yển. Dẫu đã kéo dài mấy ngày, nhưng trong lòng vẫn chẳng cách nào buông bỏ. Lần trước gặp Tống ma ma, ta nào biết đó lại là lần gặp mặt cuối cùng, mặc dù khi ấy nhìn bà ta luôn trong trạng thái sầu khổ khôn nguôi, nhưng đâu tới nỗi điên cuồng thế này. Giờ ta mới biết, lúc đó không phải là vực dậy tinh thần, mà đang hạ quyết tâm để kết liễu cuộc đời cùng chết theo chủ. Thế nên ta hỏi điều gì, bà ta đều trả lời bằng hết khả năng của mình, không hề nảy sinh nghi ngờ với những thắc mắc của ta. Còn nhớ rõ lúc đó Tống ma ma đã nói một câu: “Tiểu chủ tử nhỏ qua đời, tiểu chủ tử không còn nữa, ta cũng mệt rồi”, giờ ta mới hiểu ý nghĩa chân chính ẩn đằng sau từng câu chữ ấy.
Tất cả những người muốn tìm tới cái chết thực sự đều lặng lẽ và nhanh chóng. Cả đời Tống ma ma không con không cái, cuối cùng đã ra đi một cách anh dũng như vậy. Niệm tình ấy, Cao Giới ân chuẩn cho bà ta được vào chung lăng mộ với thái tử phi, những người khác khi nhắc về Tống ma ma cũng dùng thái độ hết sức kính trọng. Đây là sự tôn kính mà kẻ tôi tớ đã đánh đổi bằng chính mạng sống của mình, đây chính là số kiếp của một nô tài. Ta không thể đoán định cả đời này của bà ta sai hay đúng, bởi vì đó là cuộc đời mà bà ta lựa chọn.
Tâm trạng ta lúc này xấu cùng cực, khi chép cổ thư thì hồn vía lên mây, cầm bút viết mà sai liên tục. Cao Yển nhịn mấy ngày, cho tới một ngày nhịn không được nữa mới nói với ta: “Đã nói với người đừng lo chuyện người khác, sao vẫn thẫn thờ hết cả ra thế kia?”
Ta há hốc, lời nhận sai tới miệng nhưng lại chẳng cách nào thốt ra lời. Cao Yển nhìn ta hồi lâu, y thở dài, lấy đi bút lông trong tay ta rồi bảo: “Tạm nghỉ lát đi, cổ thư này không phải chép vội.”
Ta vâng dạ, đứng dậy chuẩn bị đi quét tước phòng, bỗng Cao Yển duỗi tay kéo ta về. Ta bị ấn xuống ghế không nhúc nhích được, bàn tay y siết chặt như gông. Y nhìn vào mắt ta, có vẻ hơi đau đầu: “Nha đầu nhà ngươi sao cứ tự làm khó mình suốt thế? Chẳng phải ngày xưa ngươi và ma ma đó có khúc mắt à? Sao giờ lại vì chuyện này mà suy sụp tinh thần vậy hả?”
Tâm trí rối bời mù tịt, theo bản năng ta bác lại: “Lúc trước thái tử điện hạ đánh vào mặt Ngũ gia ngay trước mặt mọi người, thế lòng Ngũ gia có nảy sinh thù oán với ngài ấy không?”
Cao Yển liếc mắt, sau mới hạ thấp giọng: “Bất luận thái tử làm gì, ta cũng sẽ không bao giờ oán hận huynh ấy.”
“Tại sao?” Có thể đầu óc ta có vấn đề thật, hoàn toàn chả nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình to gan tới mức nào.
Cao Yển vẫn chưa có dấu hiệu nổi cơn hay mất kiên nhẫn, y giải thích từng chữ một: “Trước đây khi còn ở hoàng cung ta thường hay bị người của nơi đó bỏ mặc, khi ấy chỉ có một mình thái tử đứng ra nói với mọi người rằng: Đây là đệ đệ của ta. Kể từ đó, so với những huynh đệ khác, quan hệ của chúng ta là thân thiết nhất. Vì vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không ầm ĩ với huynh ấy.”
“Nô tỳ cũng vậy, tuy rằng nô tỳ từng có mâu thuẫn với Tống ma ma, nhưng bà ấy chỉ là vì dốc hết lòng dạ bảo vệ chủ, sau đó thấy nô tỳ cũng đối xử chân thành với chủ tử của mình, cũng lấy chân thành để đền đáp lại.”
Cao Yển sửng sốt, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa: “Phải rồi, suýt nữa ta quên, trước giờ ngươi luôn là người không ghi thù, lại còn mềm lòng.”
Cuối cùng y nhỏ giọng bảo: “Trừ khi ta nói, về sau ngươi đừng tự tiện rước việc vào người nữa, hiện giờ thời cuộc khó lường, nhớ kỹ lời ta nói.”
Tim ta thót lên, tuy vẻ mặt Cao Yển nghiêm túc nhưng không có ý trách cứ, ta nhẹ thở ra một hơi, đáp: “Nô tỳ nhớ.”
Y vẫn luôn giữ vững hy vọng ta ít can thiệp vào những việc đương thời, người khôn thì tự biết giữ mình. Kỳ thực ta đã sớm rơi vào ván cờ, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi.
Cao Yển quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi xoay lại nói với ta: “Hình như đến giờ cho cá ăn rồi nhỉ? Đi thôi, hôm nay ta đi với ngươi, cũng lâu rồi ta chưa thăm chúng nó.”
Nói xong Cao Yển mới buông lỏng bàn tay nãy giờ nắm cánh tay của ta, đứng dậy bước ra ngoài trước. Ta cũng vội vàng về phòng lấy thức ăn cho cá đi theo.
Cao Yển hôm nay có vẻ nói rất nhiều, liên tục hỏi ta đủ các thứ, thiếu điều một con cá bơi qua là lại hỏi một câu. Ta nói đến nỗi miệng lưỡi khô đắng, vậy nhưng chả có thời gian để mà hậm hực. Đến tận giờ cơm trưa y mới thôi hỏi đi về, cho ta cơ hội được nghỉ ngơi.
Buổi tối, lúc một mình đi ra cạnh ao cho cá ăn thì chợt thấy có bóng người trắng toát ngồi chồm hổm trên nhà thủy tạ. Trời tối om om, càng khiến bóng người kia trông có phần khủng bố, ta ôm tim, toàn thân cứng đơ đơ. Dường như bóng dáng kia nghe thấy tiếng bước chân của ta, từ từ ngoảnh lại… Là Hồ Nguyên Ly! Ta vỗ vỗ ngực, đúng là sợ bóng sợ gió mà!
Nét mặt Hồ Nguyên Ly hơi bực bội, ta vừa nhấc chân hắn đã lải nhải: “Lần trước ngươi đợi ta nửa canh giờ, lần này ta đợi ngươi những ba canh giờ lận đấy!”
“Vương gia có nói hôm nay gặp đâu, hơn nữa không phải lần trước gặp buổi trưa à?” Ta nhăn mặt thắc mắc.
“Thì buổi trưa ta tới…” Nói đến đây, như nhớ ra cái gì, mặt mũi Hồ Nguyên Ly càng thêm tức tối, hắn quay phắt đi chỗ khác không thèm nhìn ta.
Trưa nay ta và Cao Yển tới đây có thấy hắn đâu?
Ta nghi hoặc hỏi: “Vương gia bảo biết đường đến phòng của nô tỳ còn gì? Đã có việc thì sao lại chờ ở đây mà không đi tìm nô tỳ?”
Hồ Nguyên Ly chẳng buồn quay đầu, tức giận nói: “Ngươi bảo không cho ta đến phòng ngươi còn gì?”
Ta sững người, thế mà lại quên khuấy đi mất.
Nghĩ lần này hắn tới chắc là đã có manh mối gì đó, ta cũng không muốn tranh luận nữa, bèn dịu giọng bảo: “Vương gia điều tra được gì à?”
Hồ Nguyên Ly lặng thinh hồi lâu, ngữ khí cực kỳ khó chịu: “Tra tra tra, ngày nào cũng chỉ biết sai ta!”
Cơn giận của hắn quá thể khó hiểu, ít nhất là so với bình thường, lẽ nào là vì phải đợi lâu ư?
Ta im lặng đợi hắn trút giận, Hồ Nguyên Ly không hầm hừ nữa, hắn liếc ta mấy cái rồi mới nói: “Không tra được gì hết, con đập lớn vỡ đê làm ngập một ngôi làng dưới chân núi, sau đó đã được Cao Hoằng Lãng kết hợp với các quan ở châu xử lý ổn thỏa.”
“Làng?” Ta buột miệng hỏi, “Làng có lớn không?”
Hồ Nguyên Ly như đã không còn so đo việc mình vừa đợi bao lâu, hết sức nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta: “Không lớn, chỉ có hai ba mươi hộ nhà.”
“Vậy người làng thì sao?”
Hồ Nguyên Ly hơi dừng, nói: “Lũ đến đột ngột, không ai kịp trở tay.”
Lòng ta rét lạnh: “Nhiều người chết như thế, tại sao trước kia không thấy truyền tin trong hoàng thành?”
“Các làng khác cách xa lắm, làng gặp nạn chỉ có mấy chục hộ thôi, Tề vương giải quyết cũng nhanh, so với những địa phương gặp nạn khác thì đây đã là tổn thất nhỏ nhất, tin tức chưa nổi lên đã bị công trạng lấn át.” Hồ Nguyên Ly nói chả cần nghĩ ngợi.
Bấy giờ ta mới nhớ, ở đây không phải hiện đại.
Thấy ta trầm mặc, Hồ Nguyên Ly mở miệng: “Ngươi lại có chỗ nào không thông được à?”
“Vương gia có thể phải người điều tra Vương Trác lần nữa được không?” Ta không trả lời ngay.
“Tất nhiên là có tra lại rồi.” Hồ Nguyên Ly nói dứt khoát, “Ngoại trừ những thứ viết trong hồ sơ thì đã tra ra được không ít tin tức mọi người đàm tiếu, những việc ông ta trải qua gian khổ hơn trong hồ sơ viết. Nhà nghèo, học y từ nhỏ, sau này luyện được y thuật giỏi nhưng lại bị sư đệ đồng môn chèn ép, ngụp lặn vô danh. Trong một lần vô tình cứu mạng một viên quan Dự Châu nên được tiến cử vào kinh thể hiện tài năng.”
Thảo nào ta ở Dự Châu mười năm mà chưa từng nghe nói về ông ta, hóa ra đúng là sau khi ta rời khỏi ông ta mới bắt đầu phất lên. Có điều, cách đối nhân xử thế của đám quan Dự Châu trong ấn tượng của ta thực chẳng ra làm sao cả, bằng không cũng sẽ không để bao nhiêu người vì nạn hạn hán phải bỏ nhà xa xứ, người kia thực sự tri ân báo đáp mà tiến cử Vương Trác sao?
“Sư đệ của ông ta về sau thế nào?” Ta hỏi tiếp.
“Cái này không rõ mấy, dù sao cả Dự Châu hiện tại đều tâng bốc Vương Trác, cha mẹ ông ta cũng được thơm lây. Sư đệ ông ta sau khi rớt đài bị người đánh chửi thì chắc đã lén rời khỏi Dự Châu rồi.” Hồ Nguyên Ly nói giọng mơ hồ.
Ta lại phát hiện ra chỗ không hợp lý: “Sao Vương Trác không đưa cha mẹ vào hoàng thành luôn?”
“Nghe bảo cha mẹ ông ta quen ở đó rồi, không muốn đi đâu cả.”
Sau khi nghe Hồ Nguyên Ly giải thích, ta tiếp tục lâm vào suy tư. Đập lớn vỡ đê, người dân trong làng thiệt mạng, Cao Hoằng Lãng trị thủy, cha mẹ Vương Trác ở lại Dự Châu…
Tim đập bình bịch, mối liên hệ dường như càng ngày càng rõ ràng. Nghĩ đến vô số người đã chết, ta không ngần ngại đi tới một phỏng đoán táo bạo hơn. Như vậy, kế tiếp cần có chứng cứ để kiểm nghiệm phỏng đoán.
Trấn định tinh thần, ta nói: “Thật ra vương gia vẫn chưa điều tra tỏ tường, ngôi làng không một người sống kia, cùng với sư đệ của Vương Trác, đều ẩn chứa nhiều điểm đáng ngờ.”
Sắc mặt Hồ Nguyên Ly mỗi lúc một nghiêm trọng, hắn nhìn ta bảo: “Ngươi luôn kêu ta điều tra, lần này ngươi phải nói tại sao muốn điều tra, nếu không người ta phái đi không tìm được phương hướng, có tra mấy cũng thành vô ích.”
Ta nhìn xoáy vào mắt Hồ Nguyên Ly: “Lý do điều tra chỉ là phỏng đoán bừa của bản thân nô tỳ, vương gia chắc chắn muốn nghe? Lời này nói ra chính là đại bất kính.”
Hắn khẽ nhếch môi cười: “Chuyện phạm thượng ngươi làm trước mặt ta chắc là ít nhỉ? Sợ gì chuyện này nữa?”
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói…
“Vì nô tỳ nghi ngờ trong đợt dịch bệnh năm ngoái, hoàng trưởng tôn điện hạ không phải nguồn cơn gây bệnh, có lẽ ngài ấy mới là người bị nhiễm.”
Vẻ lười biếng bỗng chốc tan biến sạch trong đôi mắt Hồ Nguyên Ly, ánh mắt hắn nhìn ta sắc bén hơn bao giờ hết. Tuy nói trước kia ta chưa từng vì phong cách bất cần đời của hắn mà xem nhẹ hắn, nhưng áp lực bất ngờ tỏa ra từ hắn giờ phút này đây vẫn khiến da đầu ta căng chặt.
“Ngươi từng nói điều này với ai khác chưa?” Hồ Nguyên Ly nhìn ta chằm chằm rốt cuộc cũng lên tiếng.
Ta không chút chần chừ lắc đầu: “Chưa từng.”
Bấy giờ Hồ Nguyên Ly trông hơi ngạc nhiên: “Ngươi cũng không nói với lão Ngũ luôn à?”
Ta lại lắc đầu.
Ngay lập tức Hồ Nguyên Ly trở về với bộ điệu dửng dưng quen thuộc, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Vậy sao ngươi chọn nói cho ta biết?”
Câu hỏi ngoài ý muốn hoàn toàn vượt ngoài phạm vi trả lời đã chuẩn bị từ trước, ta nghẹn ứ hồi lâu mới đáp: “Vì chỉ có vương gia bằng lòng trả lời vấn đề của nô tỳ, cũng không coi chuyện nô tỳ làm là rảnh rỗi sinh sự.”
Trộm vía Hồ Nguyên Ly khá hài lòng với đáp án vừa rồi, nhưng rất nhanh chóng hắn không tiếp tục đề tài này nữa. Hai mắt hắn híp vào như con hồ ly đang chợp mắt, càng làm người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn: “Thế ngươi nói xem, tại sao lại có ý nghĩ khủng khiếp như vậy? Nếu ngươi trình bày rõ ràng thì ta mới xem xét nên điều tra tiếp hay không được.”
Lòng ta thoáng buông lỏng, hắn chỉ nói đây là ý nghĩ khủng khiếp chứ không phải là lời ngông cuồng vô lễ, chứng minh không phải hắn không tin gì ở ta.