“Thái y đâu? Sao còn chưa đến?”
“Ma ma, giờ các thái y đều ở cả trong Tề vương phủ, mấy người được mời đến tạm thời toàn là tiểu thái y ít tên tuổi, một đám tay chân lóng ngóng không ăn thua.”
“Thế bà đỡ đâu?”
“Vài ngày trước cháu trai nhà bà đỡ bị cảm, cứ tưởng hai tháng nữa thái tử phi mới lâm bồn nên xin nghỉ ba ngày, giờ mới đi được hai ngày thôi.”
“Mau phái người đi tìm đi chứ, Tề vương phủ, còn có bà đỡ khác nữa, tốc độ nó lên!”
“Đi mau đi mau, kêu người qua hết bên đây.”
……
Tương Nhã Đồng nằm ngửa trên giường, mặt cắt không còn giọt máu, càng làm nổi bật lên hai con mắt đỏ lừ khiến người ta trông vào mà khiếp đảm. Tống ma ma thấp thỏm canh giữ bên giường, bàn tay cầm tay Tương Nhã Đồng run bần bật không ngừng. Vô số nô bộc ra ra vào vào xoay như con thoi, người mời thái y, người gọi bà đỡ, kẻ tìm Cao Giới,... sắc mặt người nào người nấy cũng căng thẳng tột độ, đáy mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng.
Mà ta như thể một tên ngoại tộc đặt nhầm chân vào thế giới của người khác, luống ca luống cuống đứng đơ tại chỗ, cũng chẳng ai có thời gian mà chú ý tới ta. Trong phòng càng lúc càng có nhiều người, dần dần ta bị đẩy lùi vào một góc, nhìn như lạc vào cõi mộng.
Ta luôn nghĩ mang thai sinh con là việc mừng, một sinh mạng mới sắp sửa được đến với thế giới này. Thế nhưng lại quên mất rằng ấy cũng là một kiếp nạn, là nỗi đau mà sinh nở đã gây ra cho cơ thể người mẹ.
Tiếng kêu thảm thiết khiến lòng người sợ hãi của Tương Nhã Đồng dội từng cơn dồn dập vào bên tai, và cả tiếng Tống ma ma đã lạc cả đi vì gào thét. Chỉ là, những âm thanh nhức óc trộn lẫn ấy đã bị một giọng nói lấn át hoàn toàn…
“Máu! Là máu! Thái tử phi chảy nhiều máu quá!”
Mảng máu lớn từ từ thấm đẫm chiếc đệm màu vàng nhạt, người chung quanh nhìn vào mà thấy đầu váng mắt hoa. Tống ma ma xoay người, trợn mắt trừng trừng nhìn đám thái y đứng sau tấm bình phong rụt cổ hệt đám rùa, dáng vẻ như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống bọn họ: “Thái y đâu, đứng trơ trơ ra đấy làm gì, mau chữa đi chứ!”
“Ma… ma, trước kia đều là viện trưởng đích thân điều trị sức khỏe cho thái tử phi, mấy người chúng tôi không biết ông ấy đã dùng thuốc gì, giờ sao dám bốc thuốc lung tung được.”
“Vậy các ngươi cứ đứng đấy mà giương mắt ếch nhìn à? Ít nhất cũng phải làm tí gì chứ?” Giọng Tống ma ma nghe não cả ruột, chẳng khác nào người mẹ không còn lý trí vì đánh mất con mình, cứ dựa vào bản năng mà quát liên hồi.
“Ma ma…” Tương Nhã Đồng trên giường run rẩy duỗi tay, Tống ma ma vội vàng quay lại cầm tay nàng ta, rốt cuộc cũng bình ổn lại tâm trạng.
Trong phòng chỉ còn mỗi nhịp thở mong manh như sợi tóc của Tương Nhã Đồng: “Đứa nhỏ này, ta nhất định phải sinh ra…”
“Lão nô biết, lão nô biết.” Tống ma ma run run đáp, “Thái tử phi phúc lớn mạng lớn, chắc chắn tiểu chủ tử cũng sẽ như thế.”
Tương Nhã Đồng không nói nữa, dường như đã chẳng còn hơi để mở miệng, muốn sinh đứa nhỏ thì phải cố gắng giữ nhiều sức nhất có thể.
“Bà đỡ đến đây, bà đỡ đến đây!”
Một cô nha hoàn đỡ một người đàn bà chừng trung niên lảo đảo đi vào phòng. Nhìn thấy cả tốp người đứng lóng nga lóng ngóng, bà đỡ nhướng mày, mặt hầm hầm mắng to: “Người không phận sự ra ngoài hết đi, ồn ào thế này, muốn rước thêm khổ cho phụ nữ đang mang thai đấy hả?”
Mấy nha hoàn rối rít vâng dạ rồi đi ra ngoài cửa, ta vốn cũng muốn đi theo, tuy nhiên không hiểu là do tiếng rên rỉ bi thống của Tương Nhã Đồng hay là chiếc giường đỏ đẫm màu máu kia, tứ chi ta cứng ngắc, nhất thời không nhúc nhích được. Đám người ai cũng nơm nớp lo sợ, tự nhiên chả ai rảnh rỗi quan tâm tới ta ngồi lọt trong góc.
Bà đỡ dặn dò Tống ma ma đứng trong phòng: “Đi lấy chút nước ấm, một cái thùng, thuốc nhân sâm, đường đỏ, còn có giấy bản, càng nhanh càng tốt.”
Nhìn Tống ma ma đi lại tập tễnh, bấy giờ chân ta đã có thể cử động lại được, chỉ là không biết vì sao ta vẫn không tránh ra ngoài mà lo bất giác đi theo sao bà ta giúp lo liệu một tay.
Thời gian một chén trà nhỏ đi qua, mà cũng như đã hết một ngày, Tương Nhã Đồng chả còn khí lực mà kêu to nữa. Thế rồi tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ rốt cuộc cũng vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở của căn phòng, tiếng nó vô cùng yếu ớt, nhưng cũng đủ làm trái tim những người có mặt tại hiện trường tạm thời được buông lỏng.
Có điều sắc mặt bà đỡ không thấy chút gì gọi là vui mừng, tập trung đút thuốc nhân sâm và đường đỏ cho Tương Nhã Đồng, nhưng tất cả đều vô dụng, khắp phòng ngập mùi máu tanh nồng buồn nôn. Cuối cùng bà đỡ bất lực dừng tay, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Tống ma ma mà lắc uđầu. Phút chốc, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt bà ta như thể càng đậm màu hơn. Thế nhưng bà ta không còn la lối hay quát tháo nữa, bảo bà đỡ đi xuống chăm sóc cho đứa nhỏ mới sinh, còn mình thì cầm lấy tấm khăn dấp nước nóng cẩn thận lau người cho Tương Nhã Đồng.
Tương Nhã Đồng vẫn nằm bất động, giọng khàn khàn, hoàn toàn mất đi nét trong trẻo êm tai ngày thường: “Con trai hay con gái?”
“Tiểu hoàng tử, là tiểu hoàng tử.” Tuy Tống ma ma đã cố gắng kìm nén nhưng tiếng nức nở vẫn lẫn vào tiếng nói.
Mặt Tương Nhã Đồng lúc này đây mới hơi giãn ra, đôi con ngươi mê mang vô định: “Có giống An Nhi không?”
Tống ma ma gật đầu, bả vai không khống chế được run lên, Tương Nhã Đồng thấy vậy thì không gặng hỏi nữa, nàng ta quay đầu nhìn về phía ta, trong đôi mắt là sự mong đợi nhỏ nhoi chẳng hề giấu giếm.
Cổ họng ta nghẹn ứ, hồi lâu mới trả lời: “Giống, quả thực là giống như đúc từ một khuôn.”
Thực tế thì ta còn chưa kịp nghía xem đứa nhỏ thế nào.
“Tốt quá.” Tương Nhã Đồng cười cười, ánh mắt nhìn ta chưa từng ấm áp đến thế, “Thảo nào lúc trước An Nhi thích mê ngươi, ngươi đúng là một nha hoàn đặc biệt.”
Ngừng một lát, như được tiếp thêm sức mạnh, nàng ta nói tiếp: “Đáng tiếc ta không gượng được đến lúc tứ hôn cho ngươi, nơi này… giống như vũng bùn vậy, bước chân vào rồi sẽ chẳng còn cách thoát ra. Nhưng mà Cố Dương đã ở Đông cung nhiều năm, chúng ta đều hiểu tính tình cậu ta, vậy nên ta mới nóng ruột thông báo đến ngươi. Hiện giờ ta cũng chỉ có thể nhắn với người rằng, nếu ngày sau ngươi bằng lòng, hãy cứ nói là khẩu dụ của ta, lòng Cố Dương đã đồng ý, sẽ không ai dám nghi ngờ đâu.”
Đón lấy ánh nhìn đầy thiện chí của Tương Nhã Đồng, miệng ta như dán keo không thốt lên lời. Ta từng hoài nghi nàng ta có âm mưu khác, nhưng giờ xem ra, nàng ta thực sự chỉ vì lo lắng cho ta.
“Thái tử phi đừng nói chuyện nữa, chuyện này mai mốt nói vẫn chưa muộn, thái tử phi cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã.” Tống ma ma lau nước mắt nói.
Tương Nhã Đồng trầm mặc một hồi, bỗng đôi đồng tử lóe lên tia sáng rọi lạ thường, khuôn mặt khôi phục lại thần thái.
Nàng ta hỏi: “Thái tử có về không?”
Tống ma ma im lặng cả buổi trời, chẳng rõ lý do gì, lòng ta thoắt cái trở nên hỗn loạn, vô thức mở miệng: “Thái tử còn đang trên đường, chắc là sắp về đến rồi, để nô tỳ đi kêu người hối thúc. Còn tiểu hoàng tử mới chào đời, nô tỳ sẽ gọi bà đỡ tới.”
Ánh sáng trong mắt Tương Nhã Đồng ảm đạm hẳn đi, trước khi nó tắt lụi, nàng ta chỉ để lại một câu duy nhất: “Không… cần nữa…”
Chẳng biết tột cùng là đang trả lời câu hỏi nào của ta.
“Thái tử phi?”
Tống ma ma khẽ giọng gọi, nhưng không có ai trả lời. Giờ phút này trong căn phòng lặng ngắt chỉ có ba người chúng ta, một đứng, một ngồi, và một nằm. Bàn tay lau người cho Tương Nhã Đồng của Tống ma ma càng lúc càng run, cả người ta như rơi vào hầm băng, cảm giác rét lạnh từng chút thẩm thấu, ăn sâu vào tận xương cốt.
Chứng kiến động tác vụng về mà kiên định của Tống ma ma, cuối cùng ta hít một hơi sâu tiến lên giúp bà ta lau người và thay khăn. Tống ma ma thoáng nhìn ta, tuy nhiên không hề từ chối. Nhuộm đỏ mấy chậu nước ấm, người Tương Nhã Đồng mới được lau sạch sẽ, Tống ma ma mất hồn mất vía thay đệm giường cho nàng ta. Lúc sau bà đỡ vào bắt gặp cảnh tượng đó, đành ôm đứa nhỏ lẳng lặng đứng bên, đứa nhỏ ngoan lắm, không khóc cũng không quấy.
Bên ngoài phòng dần có tiếng ầm ĩ, Cao Giới xông vào giữa vòng vây của đám hạ nhân, vẻ mặt hoảng loạn: “Thái tử phi đâu?”
Ta và Tống ma ma thức thời tránh đường, Tương Nhã Đồng nằm sau tấm bình phong, ngoại trừ sắc mặt trắng xanh ra thì không có gì thay đổi, im lìm tựa như người đang say giấc. Mắt Cao Giới bỗng mở to, mặt trắng bệnh, người nghiêng ngả lùi về sau nửa bước, may có Hồ Nguyên Ly đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.
Hắn đẩy tay Hồ Nguyên Ly ra, tầm nhìn đóng đinh trên giường, chân nện những bước gian nan như là kéo khối sắt nặng ngàn cân. Hắn đi tới trước giường Tương Nhã Đồng khẽ gọi một tiếng “A Đồng”, giọng nhỏ đến nỗi không nếu lắng tai nghe thì sẽ chẳng thể nào nghe được.
Không có người đáp.
Như đã hiểu được gì đó, Cao Giới không gọi nữa mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tái nhợt buông thõng bên giường của Tương Nhã Đồng, hành động tuy rất dịu dàng nhưng lại khiến gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn. Cuối cùng, hắn nhẹ đặt trán mình vào lòng bàn tay Tương Nhã Đồng.
Căn phòng lặng như tờ chỉ còn tiếng hít thở.
Tống ma bên cạnh lung lay sắp ngã, ta vội dìu bà ta thận trọng lui ra ngoài. Mặt Tống ma ma xám màu tro tàn, không biết là đang nói với ta hay đang độc thoại một mình: “Đã nói rồi… đã sớm nói thai này khó sinh, nhưng người vẫn khăng khăng sinh cho bằng được, nói là vì Tương gia, vì thái tử… Tại sao lại không nghĩ cho bản thân mình chứ.”
Chẳng hiểu cớ vì sao, tận sâu trong lòng ta bùng lên cơn đau âm ỉ, sợ Tống ma ma sẽ nói gì nữa, ta bèn dìu bà ta vào trắc điện nghỉ ngơi. Chưa kịp đóng cửa, chợt có người kéo lấy cổ tay ta, vừa quay đầu thì thấy Hồ Nguyên Ly, hắn kéo ta ra ngoài rồi mới cất lời: “Sao ngươi ở đây?”
Ta há hốc, cả buổi trời không biết phải nói gì, bỗng khóe mắt liếc thấy ống tay áo ướt đẫm máu của hắn.
Cố gắng tìm về ý chí của mình, ta bảo: “Giờ cả người ta rất bẩn, xin phép đi xuống rửa ráy.”
Hồ Nguyên Ly không cản mà im lặng theo sau ta. Hiện giờ Đông cung đã loạn hết cả lên, tất cả mọi người tập hợp trước cửa tẩm điện của Tương Nhã Đồng. Khi đi ngang qua nơi đó, ta trông thấy rất nhiều trắc phi và phu nhân trang điểm lộng lẫy, đám quản sự hôm nay đến báo cáo công tác cũng có ở trong, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, không ai để ý ta. Ta lầm lũi bước tới, muốn tìm một chỗ để giặt quần áo. Không biết có phải vì Hồ Nguyên Ly đi theo hay sao, dọc đường đi chả có ai chặn lại, ta như con ruồi sầu muộn cứ đâm đầu đi về trước, may mắn cuối cùng cũng nhìn thấy cái giếng.
Xắn tay áo múc một thùng nước, thả hai cánh tay mình vào ngâm trong làn nước lạnh căm rồi ra sức chà chà ngón tay và ống tay áo. Hồ Nguyên Ly chỉ lặng lẽ quan sát, không nói năng gì. Lúc ta vốc một vốc nước tạt lên mặt, rốt cuộc hắn chẳng làm ngơ nữa, ghé đến bóp mạnh tay ta, giọng nhu hòa đối lập hẳn với sức của bàn tay.
Hắn nói: “Được rồi, rửa sạch lắm rồi.”
Ta né tránh, hắn vẫn nắm chặt, ta cũng không bỏ cuộc mà vùng vẫy mở miệng: Ta phải về Tần vương phủ.”
Bấy giờ Hồ Nguyên Ly mới chịu buông, bảo: “Được, ta đưa ngươi về.”
Xoay người đi ra phía ngoài đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ vội vã khẩn trương của Cao Yển, y đảo mắt qua ta, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấp giọng nói với ta: “Ta tìm ngươi lâu lắm rồi đấy, mau về đi.”
Ta đi cạnh y, sau lưng truyền đến giọng của Hồ Nguyên Ly: “Huynh không vào thăm thái tử à?”
Cao Yển không ngoảnh đầu, vẫn tiếp tục bước đi: “Đông cung hiện giờ... không cần ta nữa.”
Ngồi trên xe ngựa, Cao Yển liếc nhìn mấy bận mà ta cứ thơ thơ thẩn thẩn như cái chày gỗ chả có phản ứng gì, Lý Mậu Sơn lén đá vài cái, ta chỉ im lặng thu chân về. Giờ ta không muốn nói chuyện, rõ ràng không giao thiệp nhiều với Tương Nhã Đồng nhưng khi tận mắt chứng kiến nàng ta nhắm mắt xuôi tay, lòng ta bỗng dâng lên nỗi bi thương khôn cùng. Cao Yển thở dài, y kéo thứ gì ở sau người, nháy mắt một tấm áo choàng đã trùm xuống đầu ta. Lý Mậu Sơn thấy thế thì âm thầm đi ra chỗ đầu xe ngựa ngồi.
Thắt dây hẳn hoi, Cao Yển mới thả tay nói một câu: “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”
Sau đó ngày thứ hai trở về ta liền bị cảm lạnh.
Đầu như treo một quả cân, người ngợm nặng trình trịch như sắp ngã khuỵu đến nơi. Lấy thuốc xong ta về phòng nghỉ, Hàm Ngọc tranh thủ lúc rảnh rỗi bưng tới cho ta một mâm đồ ăn, sau khi làm đủ mọi cách tiễn cô ấy về ta lại nằm vật ra giường. Uống hết chén thuốc đắng nghét nên chẳng còn cảm giác thèm ăn, thậm chí giơ tay lên thôi cũng mệt phờ. Hơi nóng từ toàn thân xuyên qua đệm chăn dày dặn tỏa ra ngoài, nhưng ta vẫn phải quấn kín người, không dám làm mình bị lạnh nữa.
Ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, trời và trăng phía ngoài song cửa đã hai lượt luân phiên. Tiếng thét của Tương Nhã Đồng lúc sinh và chiếc giường be bét máu đỏ liên tục hiện lên trong tâm trí như bị bóng đè, khiến giấc ngủ của ta cứ mãi chập chờn bất an.
Khi vầng trăng lần nữa tạm thời chiếm lĩnh khung trời ngoài kia, có bóng người bất thình lình xuất hiện trên nơi đầu giường mờ tối. Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, ta thấy khuôn mặt Cao Yển được ánh trăng chiếu sáng, y rũ mày, không nói một lời nhìn ta lom lom.
Ta trợn trừng nhìn lại, nhất thời chẳng phân biệt được là mơ hay là thực. Nhìn đến nỗi mắt bắt đầu lên cơn đau nhức thì bấy giờ Cao Yển mở miệng, chất giọng trầm trầm nồng ấm: “Sao cứ nhìn ta hoài thế?”
Ta dụi mắt và nhận ra đó không phải ảo giác, đây là lần đầu tiên y bước vào phòng ta.
Đối diện với ánh nhìn sâu như giếng cổ của y, ta níu góc chăn lúng ta lúng túng: “Chẳng phải Ngũ gia cũng vậy sao?”
Mắt Cao Yển chợt lóe, lát sau quay sang chỗ khác, nói: “Ta nghe Hàm Ngọc kể hai ngày nay ngươi chưa ăn uống gì sao?”
“Ta có uống chút nước canh, chỉ là không có khẩu vị thôi.” Ta thuận thế ngồi dậy đáp lời.
Cao Yển xoay đầu, vẻ mặt hơi khó hiểu: “Quan hệ giữa ngươi và thái tử phi tốt như vậy từ khi nào? Sao ta cảm giác thần trí ngươi trôi tận phương nào rồi, đứng ngồi chẳng yên, trông còn tận tâm hơn cả nô tài của nàng ta đấy.”
Ta há miệng, hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Ta không biết.”
Ta thực sự không biết vì sao mà liền tù tì mấy ngày nay liên tục gặp ác mộng, lúc chạy trốn khỏi bọn giác tập kích ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu hơn nhiều, nhưng hình ảnh Tương Nhã Đồng chết đi cứ lặp đi lặp lại trong đầu không thể ngừng, như khối đá đè nặng lên lồng ngực. Có lẽ cảnh khiến ta chấn động không phải máu tươi, mà là dáng vẻ Tương Nhã Đồng quyết tuyệt dốc toàn lực, dù có ăn cả ngã về không cũng muốn để đứa nhỏ bình an chào đời. Chính là cảm giác này, dẫu ta có nói ra, chỉ e cũng chẳng ai thấu hiểu.
Ta và Cao Yển không nói chuyện, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo đó là giọng Lý Mậu Sơn: “Ngũ gia, ban nãy lão nô nghe tiếng Đồ Mi cô nương bèn bảo hạ nhâm hâm lại đồ ăn, người xem…?”
“Bưng vào đi.” Cao Yển mở lời.
Lý Mậu Sơn đáp rồi tiến vào đặt đồ ăn lên bàn, đều là chút cháo và rau dưa thanh đạm.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, ta không cách nào chối từ, đành cố gắng ăn mấy miếng, nhưng suy nghĩ chẳng hề đặt vào đồ ăn trong tay. Đến tận khi chén cháo đã gần thấy đáy Cao Yển mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, ta do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi y lại, vì ta còn điều thắc mắc, nhiều ngày nay mỗi lần tỉnh táo là câu hỏi ấy lại bật lên.
Ta hỏi: “Ngũ gia, năm ngoái những người trong hoàng thành nhiễm bệnh chết, ngài còn ấn tượng gì không?”
Cao Yển sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hỏi làm gì?”