Nàng nói ra hết.
Về Thiết Tử Chính, về Đao Đồ Mi, về Thượng Trụ Quốc và phu nhân của hắn, còn có cô gái trong tiệm cà phê bán cho nàng hộp hương phấn có bộ dạng giống A Linh như đúc và tất nhiên cả tiệm cà phê biến mất vô tung kia nữa …… Nàng nói đến thật lưu loát, không hề ngừng lại.
Máy tính của hắn nhẹ nhàng chạy, điều hòa trên tường cũng không tiếng động thổi gió lạnh tới.
Lúc này trong phòng ngủ của hắn trừ những tiếng đó thì không còn gì nữa.
Trên mặt hắn chẳng biểu lộ gì nên Miểu Miểu cũng nhìn không ra hắn đang cảm thấy thế nào.
Sau đó, hắn mở miệng, hỏi: “Buổi tối hôm nay cô chính là đi tìm tiệm cà phê kia hả?”
“Đúng……”
Cảm giác buồn nôn lại dâng lên một lần nữa, nàng không tự giác vỗ về hai tay mình.
“Anh cảm thấy tôi điên rồi phải không?”
Miểu Miểu run run mở miệng, muốn nở nụ cười tự giễu nhưng không có biện pháp, trong giọng nói còn có hoảng hốt không giấu được.
“Không.” Hắn thả lỏng tay, chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ lư hương và hộp đựng hương của cô để đầu giường.”
“Anh thấy chúng sao?” Nàng ngẩn người.
“Ân.” Hắn gật đầu, nói: “Ít nhất, cái đó không phải ảo giác của cô. Có lẽ trong tình thế khẩn trương, cấp bách cô mới nhớ nhầm địa chỉ của quán.”
Phải không?
“Anh…… Tin tưởng tôi?” Nàng không thể tin nhỏ giọng hỏi.
Một tháng nay, nữ nhân này đúng là có ngủ tốt hơn một chút.
Hắn biết rõ bởi vì hắn mỗi ngày đều nhịn không được xem nàng một chút, đó cũng không phải chuyện gì quá phiền toái, hắn chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ phòng mình.
“Đúng.” Hắn nhìn nàng, nói: “Nếu cô điên rồi thì tôi không nghĩ cô còn có thể xử lý chính xác công việc của mình. Một tháng qua tôi chưa thấy cô làm hỏng việc, không phải sao?”
Đúng thế.
Hắn chỉ ra một điểm mà nàng chưa từng nghĩ tới.
Miểu Miểu kinh ngạc nhìn hắn, thì thào trả lời: “Không có, trước ngày hôm qua, tôi chưa từng làm hỏng một việc gì.”
Hắn chụm hai tay vào nhau, bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Cho nên, tôi nghĩ cô không cần quá mức khẩn trương.”
Dù thế nào thì ít nhất hắn không tức giận, và cũng không cười vào mặt nàng.
Nam nhân trước mắt còn thật sự lo lắng đến nỗi sợ hãi của nàng.
Miểu Miểu kinh sợ nhìn hắn, nín thở, sau đó phun ra một hơi, đột nhiên chân nàng có chút nhũn ra, lại có cảm giác bất an.
Như vậy là tốt rồi, nàng nên quên đi, hắn cũng thông cảm cho tình cảnh của nàng, hơn nữa cũng không nghĩ nàng điên, chỉ nghĩ nàng quá mệt mỏi thôi, nhưng là……
“Nếu…… Nếu tôi nói với anh……” Nàng nhịn không được, nàng không muốn một mình đối mặt với việc này. Hắn bình tĩnh và lý trí có thể giúp nàng khiến miệng nàng không tự chủ được vẫn mở ra.
“Tôi cảm thấy Đồ Mi chính là tôi thì sao……? Anh vẫn cảm thấy tôi không điên hả?”
Khổng Kì Vân hơi hơi ngạc nhiên.
Miểu Miểu nhìn hắn, miệng khô, cổ nghẹn lại, mặt trắng bệch, giọng khàn khàn: “Tôi cảm thấy Đồ Mi chính là tôi, tôi chính là Đồ Mi, không chỉ…… Ở trong mộng…… Không chỉ đêm qua mà……”
“Sao cô lại nói thế?” Hắn hỏi.
“Tôi nhớ rõ một ít chuyện tôi không thấy trong mơ, cũng nhỡ rõ một vài chuyện lý ra tôi không biết.” Miểu Miểu liếm môi, thống khổ nói giọng khàn khàn: “Tôi nhớ rõ, Thiết Tử Chính nắm lấy tay Đồ Mi, mang Đồ Mi rời Đao gia…… Tôi nhớ rõ, có một ngày Đồ Mi đi ra ngoài, hôm đó trời mưa rất to, có một tiểu nô lệ bị trói ở trên đường mặt mưa rơi xuống người. Nàng ấy lúc đó muốn xuống xe mua nô lệ kia, nhưng một chiếc xe khác đã dừng lại. Thiết Tử Chính đã giành trước nàng, mua nô lệ kia, một phen ôm lấy đứa nhỏ, tự tay mở khóa…… Anh có biết không, hắn không hề ngại đứa bé kia bẩn, dính bùn đất……”
Giọng nói của nàng nhẹ như gió.
Mắt của nàng mê mang, mông lung, không biết từ khi nào lại lặng lẽ phiếm hồng.
“Tôi nhớ rõ, có những mùa đông, hắn cưỡng bức Đao gia phái người đến thăm tôi, buộc bọn họ hỏi han tôi ân cần…… Làm thế để làm gì đâu? Biết rõ đều là giả dối, sao còn phải cố ý làm? Vì cái gì? Vì khiến tôi an tâm sao? Cứ như vậy, hắn nguyện ý hàng năm đều tiêu tốn vạn lượng hoàng kim?”
Trái tim nàng bi thương chua xót đập mạnh và loạn nhịp, tiếng được tiếng không nói ra những lời khiến hắn kinh hãi không thôi.
Hắn không nhịn được, đứng dậy cầm tay nàng.
“Miểu Miểu.”
Nàng chấn động, hoàn hồn ngẩng đầu.
Hắn cực lực duy trì trấn định, nói cho nàng: “Đầu óc con người sẽ tự lừa gạt chính mình, đem những chi tiết trong giấc mộng trở nên đầy đủ, tự động thêm vào. Có lẽ cô cũng thế thôi.”
“Nhưng, giấc mộng đó ….. Thật rõ ràng……” Nàng mở to đôi mắt đỏ đậm, run rẩy. “Tôi nhớ rõ, máu chảy ra từ trên người hắn, rất nóng, lại ẩm ướt, lại dính, không ngừng chảy…… Tôi làm sao cũng không khiến nó ngừng chảy……”
“Đó không phải cô, là Đồ Mi, Đao Đồ Mi.” Hắn quát nhẹ, vỗ về mặt nàng, đánh gãy lời nàng.
“Tôi biết…… Tôi biết……” Miểu Miểu nghẹn họng, nhìn lên hắn, thống khổ nói: “Đó không phải tôi, là Đồ Mi. Nhưng đối với thời Chiến quốc tôi chưa từng thấy, thậm chí còn chưa từng xem trên phim ảnh, mà chỉ qua khoảng thời gian này nằm mộng tôi lại biết hết mọi sự tình là làm sao? Tôi biết tơ lụa làm thế nào để nấu, lấy ra sợi tơ, nhuộm màu, một xấp có bao nhiêu thước. Tôi còn biết phố chợ có chợ sớm và chợ trưa, có quan cái quản chợ, thu thuế, mà những chức quan này cũng chia làm nhiều bậc. Ta biết ngày rằm tháng tháng cuối xuân không chặt cây dâu, rằm tháng đầu hạ không chặt cây lớn. Tôi còn biết bọn họ ăn cái gì, mặc cái gì, dùng cái gì……”
Nàng thực sợ hãi, phi thường sợ hãi, càng nói càng sợ hãi.
“Tôi thậm chí có thể kể ra toàn bộ chức quan của thời kỳ đó.” Gắt gao cầm lấy vạt áo hắn, Miểu Miểu run lên trước mặt hắn, mê hoặc hỏi: “Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không nghiên cứu lịch sử…… Đâu có học lịch sử……”
Nàng khủng hoảng như vậy, hoang mang như vậy, cả người nhũn như chiếc lá trong gió khiến hắn nhịn không được đem nàng ôm vào trong lòng, cường điệu: “Đó chỉ là giấc mộng, cô phải quên đi.”
“Tôi biết tôi nên quên……” Nàng đem mặt chôn ở đầu vai hắn, thống khổ nghẹn ngào thở dốc, “Nhưng tôi nhịn không được, nhịn không được nghĩ, có lẽ, đó không phải mộng…… Không chỉ là mộng…… Là chuyện thật đã từng phát sinh…… Là kiếp trước…… của tôi? Nếu không…… làm sao tôi rõ ràng như thế được? Làm sao tôi lại…… bị cảm động lây?”
Truyện kiếp trước chỉ là chuyện mê tín không có chứng cớ khoa học thực tế.
Hắn hẳn là nên nói rõ ràng cho nàng nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có trái tim siết lại, chỉ có thể siết tay đem nàng ôm thật chặt.
Vốn tưởng rằng nàng chỉ gặp ác mộng, lại vì khó có thể thoát ra mà khiến lòng khó chịu. Ai ngờ thứ khiến nàng phiền lòng còn phức tạp hơn.
“Khổng Kì Vân…… Tôi điên rồi sao?” Câu hỏi của nàng thật nhỏ, buồn buồn vang lên bên vai hắn.
Hắn vỗ về gáy nàng, còn có lưng, thẳng thắn nói: “Có lẽ cô nên đi khám xem sao.”
Nàng nghẹn họng, đồng ý: “Có lẽ, tôi thực sự nên đi khám.”
Nhưng nàng không muốn.
Hắn biết, nàng cũng rõ ràng.
Những điều này quá vớ vẩn, vượt qua lẽ thường.
Nếu giấc mộng kia cũng không phải mộng, nếu nàng nhớ rõ hết thảy, rồi chứng minh được những chuyện đó đều là thật, thì hai người đều biết nàng sẽ bị bác sĩ tâm lý đem làm vật nghiên cứu, phóng viên sẽ tìm tới cửa, ngày ngày nàng sẽ bị bọn họ vây quanh. Có thể sau khi hứng thú đi qua bọn họ sẽ rời đi, nhưng nàng sẽ mãi bị coi là quái thai.
Huống hồ giấc mộng kia quá mức riêng tư, hắn hoài nghi nàng có biện pháp nói lại với một người xa lạ. Nếu không có áp lực quá lớn, khiến nàng sắp điên lên thì nàng cũng sẽ không nói chuyện với hắn.
Trên thực tế, nàng nguyện ý nói ra đã khiến hắn thấy ngoài ý muốn.
Nữ nhân này vô cùng quật cường, ngoan cố như một tảng đá. Nếu không phải hai người đã xóa bỏ mọi hiểu lầm, nếu không tối hôm qua hắn vừa vặn ở bên nàng thì sợ là đến nay nàng vẫn đang chịu đựng một mình.
Nàng lo lắng mình bị điên, không muốn đối mặt với chân tướng này, không muốn chịu đựng một mình nên mới tìm đến hắn.
“Có lẽ,” Hắn đề nghị: “Chúng ta có thể lại đi tìm cái tiệm cà phê mà cô nói kia.”
“Anh nguyện ý……” Miểu Miểu kinh ngạc, ngẩng đầu nhẹ hỏi: “Giúp tôi?”
Chỉ thấy hắn cúi đầu, nâng tay, khẽ vuốt mặt nàng, con ngươi sâu hút, hỏi: “Vì sao không muốn?”
Đến tận đây, nàng mới phát hiện mình đang ở trong lòng hắn, nắm lấy áo hắn, dựa vào người hắn, hai người dựa sát vào nhau.
Hơi hơi của nàng hơi gấp gáp, nghĩ phải lùi lại nhưng lại không muốn.
Bầu không khí thân mật phiêu tán trong không khí.
Ngón tay hắn lướt qua rán nàng, mơn trớn lông mày của nàng.
“Vì sao không muốn?” Hắn nhẹ hỏi.
Miểu Miểu nhìn hắn, không tự giác, nín thở.
“Tôi…… Không biết……” Nàng nhỏ giọng nói.
“Miểu Miểu.” Ngón tay hắn lướt qua môi nàng, khàn giọng hỏi lại: “Vì sao cô đến đây?”
Tay hắn thật ấm.
Trong phút chốc, mặt nàng đỏ lên, không tự giác nhẹ thở gấp, trả lời: “Tôi…… Đến giải thích…… Đến trả nồi……”
“Vì sao lại nói chuyện vừa rồi cho tôi biết? Chúng ta cũng không thân lắm.” Hắn nói, nhỏ giọng nhưng thật mê người.
Mắt hắn thật sâu, làm cho lòng nàng nảy lên.
“Bởi vì……” Nàng nhìn hắn, thành thật thừa nhận: “Tôi rốt cuộc…… Không muốn chỉ có một mình……”
Đôi mắt đen của hắn càng trở nên sâu hơn.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng.
Nụ hôn đó thực nhẹ, thực ấm, làm cho ngực nàng hơi nóng lên.
Giống như sợ dọa đến nàng, môi hắn nhẹ nhàng đảo quanh một lần, lại một lần.
Không tự giác được nàng thở gấp hơn, hít vào toàn là hơi thở nam tính của hắn.
Nụ hôn thong thả, triền miên, quyến luyến kia khiến nàng thở dài, nóng đến muốn hòa tan trong lòng hắn.
Hắn ôn nhu liếm hôn cánh môi của nàng, một lần, lại một lần, lấy lưỡi miêu tả môi nàng.
Sau đó, hắn chậm rãi hôn sâu hơn.
Tim nàng đập nhanh hơn, hô hấp càng ngày càng nhanh theo. Nàng cảm giác được môi lưỡi ấm nóng của hắn tiến vào trong miệng mình, cường thủ hào đoạt, công thành chiếm đất. Nàng vội bám lấy vai và cô hắn, ôm càng chặt, muốn càng nhiều hơn, muốn khỏa lấp nỗi trống trải không thể nói rõ.
Tay hắn, tiến vào trong áo nàng, xoa tấm lưng trần của nàng.
Nàng lặng lẽ run rẩy, tim đập nhanh, cảm giác được nam tính của hắn cứng lên, chọc về phía nàng, cảm giác ngón cái của hắn mơn trớn phần sườn ngực.
Đáng lý nàng nên tỉnh táo lại, nhưng còi báo động trong đầu lại chẳng kêu gì hết, chỉ có cơ thể run run không tự chủ được nhiệt tình đáp lại.
Cốc cốc —
Bỗng dưng, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hắn cứng đờ, trán chạm lên trán nàng, môi dán lên môi nàng, thở dốc.
Nàng hít vào hơi thở của hắn, trong con ngươi đen của hắn thấy bản thân mình đang mê mang bối rối. Trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh, tiếng rất lớn.
“Kì Vân?” Tiếng mẹ hắn gọi vang lên ngoài cửa.
Lưu luyến không rời, hắn buông nàng ra, lại nâng tay, lấy ngón tay xoa lên đôi môi ẩm ướt, hồng nhuận của nàng.
Nàng nhịn không được lại run run thở hổn hển.
Sau đó, hắn rút tay về, xoay người, mở cửa.
Nàng chỉ có thể ngốc đứng ở nơi đó, cảm giác cả người nóng lên, rất nóng, nhất là phiến môi nơi hắn vừa mới sờ qua.
“Miểu Miểu, cháu có khỏe không?” Trang Thục Ngọc bưng trà nóng vào cửa, thấy nàng hốc mắt phiếm hồng, ngây ngốc đứng đó thì nhịn không được lo lắng hỏi.
Nghe tiếng, nàng hoàn hồn, đôi môi khẽ nhếch nhìn dì Thục Ngọc đang lo lắng đứng ở cạnh cửa thì chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.