Ngày hôm sau, Thẩm Diên toàn thân rệu rã tỉnh dậy.
Vệ Toản đã dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trong phòng, lúc mở mắt ra trời đã sáng trưng, y quay người lại, phát hiện mình trần như nhộng trong chăn, dù đã được tắm rửa sạch sẽ, vẫn nhìn rõ dấu vết đêm qua để lại.
Lập tức tỉnh táo.
Toàn thân khó chịu, trong đầu không khỏi tự mắng chửi mình, nhưng lại mắng chửi không triệt để lắm.
Lặp đi lặp lại, y không mắng mình ý chí yếu đuối, chỉ mắng mình đêm qua lăn lộn quá mức không thể chịu nổi. Nhưng cụ thể không chịu nổi chỗ nào, cũng không nghĩ kỹ được, bởi vì vừa nghĩ tới, những chuyện hoang đường kia lại tràn vào tâm trí.
Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vệ Toản, mặt vô cảm hỏi: "Xiêm y đâu?"
Vệ Toản nói: "Hôm qua làm bẩn, mang đi giặt rồi."
Thẩm Diên vừa nghĩ tới xiêm y bẩn như thế nào, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cụp mắt nói: "Ngươi mở rương của ta, lấy một bộ khác ra đi."
Một lúc sau, nghe thấy tiếng sột soạt, Vệ Toản khoác một chiếc áo choàng mềm mại lên người y.
Là tẩm y mùa hè thêu chỉ vàng đen mà y chưa từng thấy qua, so với người y lớn hơn một chút, sờ vào lành lạnh.
Y nhíu mày, nhìn Vệ Toản trợn tròn mắt nói dối: "Không tìm thấy y phục của ngươi, mặc tạm của ta trước đi."
Thẩm Diên chậm rãi siết chặt chăn, mím môi một hồi, lẩm bẩm: "Ta có thể nói không sao?"
Y còn có thể trần truồng nhảy xuống giường, lật người trước mặt Vệ Toản?
Y chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?
Cẩm y xa lạ quấn quanh thân thể ửng đỏ. Y đang định thắt dây áo, lại bị Vệ Toản ngăn lại, cười nói: "Để ta hầu hạ ngươi."
Nghe khẩu khí không giống đang hầu hạ người khác.
Y siết nhẹ tay áo, nhìn bàn tay thon dài của Vệ Toản chậm rãi nghịch dây áo mình.
Lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Vệ Toản.
Đã lâu không nhìn kỹ.
Từ sau chiến sự thành Khang Ninh, dường như Vệ Toản đã trưởng thành hơn, càng thêm tuấn mỹ tiêu sái, đương lúc thắng trận, lại nhiễm dục vọng, cả người dương phong đắc ý, giống như dã thú thỏa mãn, vẻ kiêu căng lười biếng gần như muốn lộ ra từ trong xương tuỷ.
Không giống hồi còn ở Quốc Tử Giám.
Nếu trước kia gọi tiểu Hầu gia chỉ là nói đùa, thì lúc này, cho dù có thật sự gọi hắn một tiếng Hầu gia, cũng không hề cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Diên thấy dáng vẻ này, bất giác chạm nhẹ vào má hắn.
Thấy Vệ Toản nhìn mình, lại nhanh chóng thu tay lại, khẽ ho khan một tiếng, thuận miệng hỏi: "Làm sao ngươi đoạt được thành Tấn Dương?"
Vệ Toản hỏi: "Mật thám không phải đã trở về báo cáo rồi sao, ngươi chưa nghe qua à?"
Thẩm Diên đáp: "Người bên ngoài chỉ báo cáo đại khái."
Vệ Toản buồn cười nói: "Nếu ngươi nghe xong lại giận hờn ta thì sao?"
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng: "Có nói hay không?"
Vệ Toản khẽ cười bên má hắn: "Nói, nói chứ."
Vệ Toản ôm chầm lấy y, kể từng chi tiết cho y nghe.
Thẩm Diên thật sự là một người biết lắng nghe, khi nghe đến thời điểm nguy hiểm, sẽ bất giác nhíu mày, siết chặt ống tay áo, khi nghe đoạn thắng trận, khuôn mặt toát lên vẻ vui mừng.
Nghe xong, lại có chút bực bội, ảo não hừ một tiếng: "Hôm qua còn chưa nói, chúc mừng tiểu Hầu gia đại thắng."
Vệ Toản không nhịn được cười: "Ngươi hay ghen tị, lại cứ muốn nghe, sao kỳ vậy?"
Thẩm Diên nghiêng người, quay lưng lại, lành lạnh nói: "Tiểu Hầu gia không thích thấy sắc mặt này thì đừng tới gặp."
Y cũng tự thấy chính mình mâu thuẫn.
Y không thích nhìn Vệ Toản đắc ý, nhưng lại không nhịn được muốn nghe Vệ Toản kể chuyện chinh chiến sa trường, hình dung tư thế dũng mãnh của Vệ Toản.
Tựa như lúc quan sát trận chiến trên thành lâu, luôn không ngừng tìm kiếm người tỏa sáng nhất trong hàng vạn người kia, nhìn chăm chú vào hắn.
Vệ Toản bật cười, sau đó lao lên giường.
Thì thầm vào tai y: "Thích."
Thẩm Diên ngẩn ra, lại nghe Vệ Toản nghiêm túc nói: "Ta rất thích."
Thẩm Diên lầm bầm: "Lại nói nhảm nữa rồi."
Vệ Toản cười nói: "Cứ lời gì khiến ngươi rung động, thì đều là nói nhảm sao?"
Thẩm Diên không nghe được lời vạch trần thẳng thừng như vậy, chỉ cảm thấy người này càng ngày càng giảo hoạt, lập tức đẩy Vệ Toản ra: "Đừng có dán vào ta, nóng chết đi được."
Y không biết rằng, đôi mắt rực rỡ, dung mạo như ngọc của mình lại sinh ra vài phần xuân sắc, khiến Vệ Toản không thể kìm nén mà hôn lên.
Nhất thời, căn phòng ngập tràn tiếng môi lưỡi dây dưa rất nhỏ.
Đôi môi trở nên nóng đỏ ẩm ướt, đầu lưỡi nhớp nháp quấn lấy nhau không dừng.
Sau khi làm chuyện đó xong, ngay cả nụ hôn cũng nhuốm màu dục vọng, đương lúc tuổi trẻ khí thịnh, Vệ Toản vừa vuốt tóc Thẩm Diên, vừa lấn vào giữa hai đầu gối y.
Kỳ thật, y không thể cưỡng lại sự đụng chạm của Vệ Toản.
Y chợt nhớ tới đêm qua, mình cũng mở rộng như vậy, hết lần này đến lần khác nuốt chửng sự xâm nhập mạnh mẽ hừng hực, như thể tham lam chiếm lấy, cướp đoạt thứ gì đó của Vệ Toản.
Chìm đắm trong khát vọng nóng bỏng mềm mại.
Sau một hồi lâu, lúc tách ra, tiểu Hầu gia dù có vô sỉ tới đâu cũng phải khàn giọng nói: "Không thể chạm vào nữa rồi."
"Ngươi...... chịu không nổi."
Làm sao Thẩm Diên có thể không biết chứ.
Thật ra, gần đây Lâm đại phu điều dưỡng cho y tốt hơn rất nhiều, ít nhất đã giúp y sống sót qua chiến sự, lần đầu làm chuyện chăn gối cũng không có phong ba bão táp gì.
Chỉ là...... làm nhiều hơn nữa, thật sự sẽ chịu không nổi.
Thẩm Diên âm thầm dùng gối mềm che mặt.
Vệ Toản ngồi bên giường, tĩnh tâm một hồi, chậm rãi nói: "Trời nóng, ta đi lấy cho ngươi một chén canh nguội."
Yết hầu Thẩm Diên giật giật, y không nói gì, mặt đỏ tới mang tai, lăn vào trong giường.
Vệ Toản vừa mở cửa.
Không ngờ đụng phải Chiếu Sương Tri Tuyết đang sắp bước vào.
Đối mặt trực diện.
Tri Tuyết nhìn thấy hắn thì rất kinh ngạc, tiểu cô nương đảo mắt mấy vòng, ho khan vài tiếng, vội vàng đẩy Chiếu Sương ra sau, nói: "Tiểu Hầu gia không phải đang ở thành Tấn Dương sao, trở về lúc nào thế?"
Vệ Toản nhướng mày, cười nói: "Đêm qua."
Khoảnh khắc đó.
Trên mặt Chiếu Sương hiện lên thần sắc bi thương của ngày tận thế.
......
Khi Chiếu Sương bước vào, Thẩm Diên đã thu dọn xong, chỉ là trên người vẫn khoác y phục của Vệ Toản, lúc mở miệng giọng hơi khàn khàn, trông y rõ ràng không được tự nhiên.
Chiếu Sương cũng không phải tiểu cô nương khuê các bình thường, có lý nào lại nhìn không ra.
Ánh mắt của Chiếu Sương không khác bao nhiêu so với ánh mắt của Quan Vũ khi sơ suất mất Kinh Châu.
Vô cùng đau đớn, tràn đầy bi thương.
Thẩm Diên nhìn thần sắc của nàng, không biết bản thân chột dạ hay buồn cười nhiều hơn, một lúc sau mới thấp giọng bảo: "Chiếu Sương, ngươi ngồi đi."
Chiếu Sương thở dài, ngồi bên giường, suy nghĩ đến mặt mũi của y, không đề cập tới chuyện trước đó.
Chỉ nhẹ giọng nói: "Ta vốn định nói với công tử...... Ta muốn ở lại thành Khang Ninh."
Thẩm Diên ngước mắt nhìn nàng, thật lâu sau, thở dài một tiếng: "Ta biết."
"Ở lại thành Khang Ninh, đối với ngươi sẽ tốt hơn."
Chiếu Sương muốn làm nữ tướng quân.
Nhưng nếu như cứ ở bên cạnh Thẩm Trạng Nguyên, mãi mãi làm một thị nữ nho nhỏ chốn kinh thành, sẽ không thể làm tướng quân được.
Mà trước mắt, không có chỗ nào tốt hơn thành Khang Ninh.
Thứ nhất, sau chiến sự, các tướng sĩ thành Khang Ninh đều công nhận bản lĩnh của Chiếu Sương, Bạch tướng quân và Liễu quân sư sẽ không vì nàng là nữ tử mà xem thường nàng.
Thứ hai là hiện giờ Tân quốc tuy rằng có ý đình chiến, nhưng cục diện này chỉ là tạm thời yên ổn, sớm muộn gì cũng sẽ có chiến tranh, Chiếu Sương ở lại trấn giữ vùng biên cương, với võ nghệ mưu lược của nàng, sớm muộn gì cũng toả sáng.
Chiếu Sương nếu ở lại thành Khang Ninh, không chỉ được tôi luyện, lại có lợi cho tương lai.
Thẩm Diên trong lòng biết rõ, sân khấu của võ tướng chính là sa trường, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn có chút luyến tiếc.
Y khẽ thở dài: "Nếu ta nói lúc này trong lòng có chút khó chịu, có phải quá mất mặt không?"
Chiếu Sương sờ sờ đầu y, nói: "Có gì mà mất mặt."
"Ta và Tri Tuyết từ khi còn nhỏ đã đi theo công tử, chưa từng xa cách, ngay cả ngày phu nhân lão gia rời đi, chúng ta cũng ở bên nhau."
Thẩm gia gian nan như vậy, bọn họ luôn cùng nhau chịu đựng.
Sau đó đến Hầu phủ, Thẩm Diên từng sống trong sự tự trách dày vò, những ngày tháng gập ghềnh đó, bọn họ cũng dần vượt qua.
Đang khi nói chuyện, Chiếu Sương dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu công tử không muốn......"
Thẩm Diên lập tức nói: "Ta không phải không muốn."
Chiếu Sương không biết tại sao, giống như một tảng đá kẹt trong cổ họng, trong mắt có chút chua xót.
Thẩm Diên nhìn nàng nói: "Ngươi trời sinh là chim ưng, không thể bị nhốt trong viện."
"Mẹ ta biết, ta cũng biết, người hy vọng ngươi ngày nào đó có thể bay lên, ta cũng...... ngóng trông đã lâu."
Ánh mắt Thẩm Diên vô cùng thuần khiết.
Không có gì để nói, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, chẳng cần phải nói hết tâm tư mới hiểu được đối phương.
Một lúc sau, Chiếu Sương khẽ mỉm cười.
Nàng rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười đều như băng tuyết tan chảy, tươi sáng ấm áp, nàng nhẹ giọng nói: "Nếu ta ở lại, sau này chỉ còn Tri Tuyết săn sóc công tử."
"Sau này nếu công tử bị ủy khuất, biết nói với ai đây?"
Thẩm Diên nói thầm: "Ngoại trừ... còn ai có thể ủy khuất ta."
"Bây giờ không giống trước đây, ta tự trả thù là được."
Nụ cười của Chiếu Sương càng thêm dịu dàng, nàng thở dài nói: "Công tử cao hứng là tốt rồi."
"Ta vốn không nghĩ tới công tử nhất định phải cưới vợ sinh con, chỉ cảm thấy công tử lựa chọn con đường khó đi, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo."
Thẩm Diên rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta biết."
Y nhận được ân tình lớn lao của Tĩnh An Hầu phủ, thân phận Vệ Toản lại cao quý, được nhiều người yêu mến quan tâm.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ, có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, sẽ luôn tối tăm như vậy.
Tương lai hẳn sẽ trắc trở gập ghềnh, không ai biết được sẽ đi về đâu, cho dù một ngày nào đó Vệ Toản thật sự cưới vợ sinh con, Thẩm Diên cũng không có gì để nói.
Chiếu Sương làm sao có thể không đau lòng, nàng nhẹ giọng nói: "Nếu có một ngày công tử bị ủy khuất, chỉ cần nói cho ta biết, ta nhất định đòi lại công đạo cho công tử."
Thẩm Diên chợt hiện lên một tia ác ý trong đáy mắt, chậm rãi nói:
"Nếu thật sự có một ngày đó, ta sống không yên ổn, vậy hắn cũng đừng hòng sống yên ổn."
"Mặc dù ta không nỡ làm dì buồn, nhưng vẫn có biện pháp khiến hắn ngày ngày khổ sở."
Y bị ngâm trong nước đắng lâu ngày, không hề ngại dây dưa tra tấn.
Dù là Vệ Toản, hay bất cứ người nào Vệ Toản thích, nếu y không cho phép, vậy ai cũng đừng mong nghĩ tới chuyện tiếp tục.
Y vốn là người như vậy, hẹp hòi đố kỵ, có thù tất báo, Vệ Toản biết rõ, còn tới trêu chọc y.
Hiện giờ đã kéo y xuống nước, cho y nếm chút ngọt ngào, đừng nghĩ sau này có thể buông tay.
Thẩm Diên cứ thế chậm rãi nói, chân mày dần dần giãn ra, y rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Chiếu Sương, có lẽ hiện giờ ta đang mê muội......"
"Ta luôn tin rằng, bọn ta sẽ không đến mức có ngày đó."
Vệ Toản may thỏ tặng y, đắp một hàng thỏ con trong tuyết, cửu tử nhất sinh đi tìm đại phu cho y, bắt rắn giúp y, cùng y trấn giữ thành Khang Ninh.
Hắn đối tốt với y thế nào, từng chuyện từng chuyện, y đều nhớ kỹ.
Chiếu Sương ngẩn người, một lúc sau mới khẽ thở dài, dường như đã hiểu rõ.
"Công tử đúng là rất thích người ta."