Vệ Toản vừa đi, Thẩm Diên hiểu ngay ý đồ của hắn.
Lập tức ăn mừng khoa trương trong thành, giăng đèn kết hoa, tất cả tướng sĩ dân chúng đều tiệc tùng linh đình, ngày nào cũng vang lên tiếng cười nói không ngớt.
Còn Vệ Toản thì bí mật dẫn binh đến Phượng Minh Quan, khiến quân Tân trở tay không kịp.
Thẩm Diên vốn tưởng rằng đợi mấy ngày là xong, ai ngờ cứ đợi mãi, đợi đến bảy tám ngày cũng không có tin tức, Thẩm Diên có chút lo lắng, nhưng vẫn án binh bất động, một mặt âm thầm sai mật thám đi thăm dò, một mặt đề cao cảnh giác. Bạch Chấn Đạc thấy vậy, bèn khuyên y nên thả lỏng tinh thần, thường xuyên gọi y đến nhà ăn cơm. Lâu ngày, ngay cả xưng hô cũng dần dần từ "Bạch tướng quân" biến thành "Bạch đại ca", càng lúc càng thân thiết thoải mái.
Đến gần thất tịch, cuối cùng cũng có người gấp gáp chạy tới báo tin tức.
Còn chưa vào cửa, đã nói nôn nóng cao giọng hô: "Vệ tướng quân đại thắng! Vệ tướng quân đại thắng!"
Thẩm Diên đang cúi đầu uống thuốc bắt mạch, nghe thấy âm thanh bên ngoài, y lập tức đứng dậy, thấy Tri Tuyết Chiếu Sương nhìn mình, lại ngượng ngùng ngồi xuống.
Hồi lâu sau ho khan một tiếng: "Gọi người vào."
Tri Tuyết phồng má "Phốc" một tiếng.
Chiếu Sương nhìn y thở dài.
Thẩm Diên không biết vì sao, từ trong tiếng thở dài của Chiếu Sương, nghe ra giọng điệu bất lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Y hơi chột dạ, mở miệng hỏi Chiếu Sương: "Có mứt trái cây không?"
Thấy y như vậy, Chiếu Sương có chút bất đắc dĩ, bưng hộp mứt trái cây đem đến đưa cho y, sau đó lại thở dài nói: "Ta không nghĩ tới sẽ có ngày này."
Thẩm Diên cũng chưa từng nghĩ tới.
Chỉ nhét mứt vào miệng, chậm rãi nhai.
Mật thám bên ngoài rất nhanh đã đi vào, vẻ mặt rạng rỡ báo cáo: "Tiểu công tử, Vệ tướng quân lúc này đã chiếm được hai thành trì một quan ải, hiện đang đóng quân ở thành Tấn Dương."
Thẩm Diên hơi ngẩn ra.
Hắn không bất ngờ khi Vệ Toản có thể chiếm được Phượng Minh quan, nhưng không biết vì sao lại đoạt được hai thành.
Mật thám nói: "Vệ tướng quân suốt đêm tập kích, sau một đêm đã chiếm được Phượng Minh quan, đúng lúc gặp phải bách tính hai thành phụ cận Phượng Minh quan đang làm loạn."
Vùng Phượng Minh quan vốn là lãnh thổ của người Kỳ, bị người Tân chiếm đóng, dân chúng đều là người Kỳ, trước đây khi hai nước giao chiến, bọn họ đã phải chịu nạn cướp bóc, sau khi người Tân vào thành, bọn họ lại càng trở nên thấp kém, luôn bị áp bức khi dễ.
Thời khắc nghe tin Lộ Chung đại bại, bách tính liền bạo động nổi dậy, giết chết quan lại, chạy ra khỏi thành, muốn về cố quốc.
Lúc chạy đến vùng Phượng Minh quan, bọn họ gặp được Vệ Toản, nội ứng ngoại hợp, liên tiếp hạ hai thành, hiện đang đóng quân ở thành Tấn Dương.
Thẩm Diên nghe mật thám báo cáo xong, không biết nên vui hay phiền.
Mỗi lần y cảm thấy Vệ Toản chỉ bình thường thôi.
Hắn lại giống như thần binh thiên tướng, luôn nằm ngoài dự liệu của y.
Viện quân còn chưa tới, hắn trước tiên bảo vệ thành công thành Khang Ninh, sau đó lại thuận lợi chiếm được hai thành một cửa, Vệ tiểu hầu gia lần này đã lập được công lớn.
Hắn quả nhiên chính là khắc tinh của y.
Thẩm Diên ngay cả mứt trong miệng cũng ăn ra vị chua, nhai nuốt mùi vị ghen tỵ, sau đó uống "Ừng ực" một ngụm nước trà, lại giống như uống phải giấm.
Một lát sau, y mới mở miệng nói: "Gọi Bạch đại ca dẫn binh đi tiếp ứng, trợ giúp hắn trấn thành, viện binh trong kinh cũng đã xuất phát, chỉ cần trực tiếp đi đến thành Tấn Dương là được."
"Khi nào viện binh đóng quân xong, thành Tấn Dương mới xem như hoàn toàn lấy lại được."
Thẩm Diên lại nói: "Đến đại doanh bẩm báo đi, Liễu quân sư cũng đang chờ tin này."
Mật thám vui vẻ đáp một tiếng "Vâng", rồi vội vàng rời đi.
Thẩm Diên lại nhấp thêm mấy ngụm trà, mới nén được vị chua xuống.
Tri Tuyết chớp mắt, hỏi y: "Chúng ta không đi thành Tấn Dương sao?"
Thẩm Diên bày ra vẻ hời hợt: "Đi cái gì chứ, hắn vốn ngạo mạn, đánh lớn như vậy, còn không đắc ý chết hắn sao?"
"Vận khí của hắn rất tốt, chỉ cần tùy tiện hành động là xong, còn ta phải lo mà viết tấu chương để gửi về kinh thành báo cáo tình hình."
Chiến sự của thành Khang Ninh cùng những việc liên quan đến Vệ Toản, y làm tùy quan, dù sao cũng phải báo cáo toàn bộ.
Còn phải ca công tụng đức cho tên khốn nạn này.
Tri Tuyết vẫn nhìn y, tựa hồ muốn xác nhận y có mạnh miệng hay không, nàng hỏi lại lần nữa: "Thật không đi...?"
Thẩm Diên hơi quay đầu, nói thầm: "Thành Khang Ninh còn rất nhiều việc, ta đi không được."
Tri Tuyết lúc này mới cười híp mắt gật đầu, kéo dài âm thanh nói: "Cũng phải haaaa - -"
Tiểu nha đầu này đúng là thành tinh rồi.
Thẩm Diên ngước mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng bóp bóp hầu bao đựng đậu đỏ bên hông.
Lúc y rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
......
Đảo mắt đã đến Thất Tịch.
Năm nay, ngày lễ mà nữ nhi thích ở thành Khang Ninh rất khác trước đây.
Chiến sự vừa qua, thành phủ bận rộn trả lại đồ đạc cho từng nhà, lúc trước thủ thành tạm thời mượn hết những vật dụng có thể mượn, hiện giờ cái nào hư hỏng sẽ dùng tiền mặt bồi thường.
Lúc trước, làn váy treo ở trên thành làm cờ, hầu như nữ tử nhà nào cũng đưa tới mấy cái, màu váy phai màu theo mưa nắng tên bay, cho dù không bị hư hỏng, cũng khó trả lại cho người ta.
Thẩm Diên bèn sai người đi Lâm thành mua vải vóc, gần như dọn sạch các cửa hàng, sau đó lại mời rất nhiều thợ may đến, may váy mới cho các nữ tử trong thành, muốn nhanh chóng trả lại gấp đôi.
Dựa theo vải vóc vốn có, tìm đến từng nhà để hỏi về kiểu dáng mong muốn, lại vội vàng gửi lại tận nhà vào ngày Thất Tịch.
Ngày trước, nhiều chiếc váy được may đều để dành cho ngày lễ hội, các cô nương chưa kịp mặc, đã cho bọn họ mượn dùng, Thẩm Diên không muốn các nàng phải mặc váy cũ vào đêm Thất Tịch, nên đã thúc giục thợ may cả ngày lẫn đêm.
Đến ngày Thất Tịch, chiếc váy cuối cùng cũng được may xong, Thẩm Diên thấy nhân lực không đủ, bèn đích thân mang đến từng nhà.
Nhà tiểu cô nương bán hoa hơi xa một chút, ở ngoài ngoại ô, lúc y giao váy, tiểu cô nương đang cúi đầu đút cho thỏ ăn, nhìn thấy váy mới, nàng cong mắt cười như trăng lưỡi liềm, vui vẻ mặc vào, xinh xắn giống như một đóa hoa.
Không biết vì sao, Thẩm Diên vừa nhìn con thỏ liền nghĩ đến Vệ Toản.
Vào thời điểm này năm ngoái, y và Vệ Toản còn ở thành Vọng Hương, lúc đó Vệ Toản lúng túng tặng y một con thỏ bông do chính tay hắn làm, y vẫn luôn treo trên cây tiêu của mình để làm hoa tiêu, chưa từng cho ai chạm vào.
Thật ra Thẩm Diên không thích tính tình của mình cho lắm.
Từ nhỏ y luôn được ít mất nhiều, cho nên một khi đạt được thứ gì, y luôn canh chừng cất giấu, lo được lo mất, không muốn người khác chạm vào, sợ ngày nào đó sẽ mất đi.
Ngẫm lại, có thể hơi xấu tính, chỉ là bình thường giấu rất kỹ.
Trên đường trở về, Thẩm Diên gặp muội muội của Bạch Chấn Đạc, lúc đến nhà Bạch Chấn Đạc ăn cơm, từng gặp qua một hai lần, lúc này gặp ngoài đường, nàng có chút ngượng ngùng, gọi y: "Thẩm công tử."
Thẩm Diên khẽ cười: "Bạch cô nương."
Bạch cô nương dè dặt gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm công tử đi giao váy trở về sao?"
Thẩm Diên đáp: "Vâng".
Bạch cô nương lập tức lộ ra vẻ vui mừng, xoắn khăn lụa trong tay, nhẹ giọng nói: "Ta cũng vừa làm xong việc trở về."
Xe ngựa không qua được cầu đá nhỏ bên cạnh thành, muốn qua cầu phải đi bộ chung đường, vai kề vai cũng không ổn.
Thẩm Diên liền nhường hai bước, bảo Bạch cô nương đi lên phía trước, y bước theo sau.
Không biết tại sao, Thẩm Diên luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng khi quay đầu nhìn, y chẳng thấy bóng dáng gì, một lúc sau xoay người lại, nghe thấy Bạch cô nương đang nói chuyện phiếm.
Tâm tư mông lung của cô nương trẻ tuổi thật đáng yêu, chưa chắc đã mong đợi điều gì, chỉ là đơn thuần gặp được, thấy y vui vẻ như vậy, nhịn không được nói thêm vài câu: "Thẩm công tử có thấy trong thành có rất nhiều cây lê không? Cứ đến mùa thu, quả lê trĩu nặng đầy cành."
Thẩm Diên nói: "Mùa xuân cũng tốt, trong thành tràn đầy hoa lê."
Ngày y và Vệ Toản mới vào thành, hoa lê như tuyết phủ khắp thành, chỉ là khi đó, trong lòng y vẫn còn nhiều khúc mắc, không cảm nhận được vẻ đẹp tinh khôi.
Hôm nay nhìn lại, thấy mình có chút cô phụ cả thành hoa lê.
Không biết tại sao.
Y vừa nói xong, hình như phía sau vang lên tiếng lá xào xạc.
Bạch cô nương không để ý nhiều, len lén nâng mí mắt nhìn y, nói: "Gần đây có một cây lê có thể cầu nguyện, nghe nói nó đã sống được năm trăm năm, vào ngày thất tịch, mọi người đều cầu duyên dưới tán cây."
"Cây lê bình thường không sống được nhiều năm như vậy, ai cũng nói nó có linh khí."
Thành nào cũng có mấy kiểu tin đồn như vậy, hiện giờ ngay cả cây lê cũng có thể quản chuyện nhân duyên, Thẩm Diên tự dưng có chút buồn cười, lại không phát hiện ra tâm tư của mình khẽ động, còn thuận miệng hỏi: "Cây này ở đâu?"
Bạch cô nương cầm khăn tay, nhìn về phía xa chỉ cho y xem, cây lê kia quả nhiên cao ngất, khác hẳn với những cây lê bình thường, nếu mùa xuân đến, nhất định sẽ như một mảnh tuyết trắng che khuất bầu trời.
Thẩm Diên cười nói: "Quả thật không tầm thường."
Bạch cô nương nhẹ giọng hỏi: "Công tử có muốn đi xem không?"
Thẩm Diên mỉm cười lắc đầu, ôn nhu nói: "Hôm nay không đi được, trời đã tối rồi, cô nương về sớm đi."
"Nếu không người trong nhà sẽ thấp thỏm đợi chờ, Bạch đại ca trở về sẽ trách ta."
Lúc này đã đi qua cầu đá, sau lưng y, ánh mắt kia càng ngày càng rõ ràng.
Thẩm Diên nghiêng người, đưa Bạch cô nương lên xe ngựa trước.
Bạch cô nương lúc này mới nhớ tới chuyện thân thể y không tốt, ngượng ngùng nói: "Là ta đã khiến công tử chậm trễ."
Lúc bước lên xe ngựa, nàng đột nhiên cẩn thận vén rèm, gọi y: "Công tử."
Thẩm Diên hỏi: "Sao vậy?"
Nàng hơi đỏ mặt, có chút khẩn trương nói gì đó bên tai y.
Thẩm Diên ngẩn ra, sau đó khẽ cười, cúi đầu nói một câu: "Ta biết rồi."
Bạch cô nương lúc này mới buông rèm xuống.
Thẩm Diên rũ mắt cười cười, quay đầu bước lên xe ngựa phía sau.
Nhưng bất thình lình, trong xe ngựa tối om, một bàn tay vươn ra.
Ngón tay thon dài, sức lực cũng rất lớn.
Kéo y vào trong xe, đè nửa người y lên gối mềm, một tay ôm eo y, một tay nắm chặt hai cổ tay y đặt lên đỉnh đầu.
Giống như định bắt cóc y, không cho y động đậy.
Theo đó áp lên người y, là thân hình săn chắc nóng bỏng và đôi môi quen thuộc.
Không hiểu sao, rõ ràng Thẩm Diên vẫn chưa thích ứng với bóng tối, nhưng đã lờ mờ nhìn thấy đường nét sắc bén ngạo mạn của người nọ, cùng với đôi mắt có vài phần ghen tuông.
Y bất giác nhếch khoé môi, lẩm bẩm: "Vệ Toản?"
"Sao ngươi lại trở về?"
Vệ Toản cắn tai y, hằn học nói: "Ta mới đi có mấy ngày, trước thì Bạch đại ca, sau thì Bạch muội muội, còn học ngắm hoa lê."
"Hay cho Thẩm trạng nguyên hào hoa thành tính nhà ngươi."
— Quả nhiên, hắn đã theo y suốt cả quãng đường.