Sau khi ra khỏi thành, Vệ Toản quả nhiên mang theo Thẩm Diên phóng ngựa đi.
Công chúa Tân Quốc với mấy thị nữ thò đầu ra xem náo nhiệt, trêu ghẹo cười nói hai nam nhân cùng ngồi trên một con ngựa, khiến tân khoa Trạng Nguyên chợt nóng lỗ tai.
Thế nhưng dù thế nào cũng không chịu xuống ngựa.
Thẩm Diên đã lâu không có cảm giác cưỡi ngựa mạnh mẽ như vậy.
Ngân Điện thật sự là một con ngựa tốt, tuấn mỹ cường tráng, bộ lông trắng muốt, bởi vì được nuôi trong Hầu phủ, cho nên ngay cả lông bờm cũng được chăm sóc trắng noãn như tuyết, đưa tay vuốt ve, có thể cảm giác được máu thịt chuyển động dưới da, mang đến cho người ta cảm giác phấn khích.
Ngân Điện chạy như bay, thân ngựa ướt đẫm mồ hôi, giống như kim loại sáng bóng, hơi thở nóng hổi từ mũi phun ra, khắp người toát ra vẻ hoang dã và sức sống.
Thẩm Diên cực kỳ yêu thích, càng sờ càng thích, thấp giọng hỏi Vệ Toản: "Có thể chạy nhanh hơn không?"
Vệ Toản nói: "Ngươi thử xem."
Thẩm Diên vốn không tin nó sẽ nghe lời, con ngựa này của Vệ Toản xưa nay tính tình bướng bỉnh, ngày thường chỉ chĩa mông vào mặt người khác, ai mà đụng đến nó, nó sẽ nổi giận đào đất tung toé, ra ngoài lúc nào cũng ngẩng cao đầu, kiêu ngạo giống hệt chủ nhân.
Nó cho y leo lên lưng là vì nể mặt Vệ Toản.
Không muốn y kẹp vào bụng.
Thế mà lúc này Ngân Điện lại thật sự phi nước đại.
Tiếng gió vù vù bên tai, phong cảnh dọc đường lướt qua rất nhanh, mặc dù tốc độ không quá nhanh, nhưng hai gò má Thẩm Diên lại hưng phấn đến đỏ bừng, lòng ngực cũng phập phồng ngứa ngáy.
Cảm giác phấn khích giống như hạt giống phá đất nảy mầm.
Y ham thích cưỡi ngựa, là vì yêu cái cảm giác này, y cùng lúc hít thở với Ngân Điện, cảm nhận sự nhanh nhẹn, cường tráng, cao lớn, mạnh mẽ của nó.
Chạy được một lúc, Vệ Toản thấy trán y đã thấm mồ hôi, hắn nhẹ nhàng kéo dây dừng lại.
Cười hỏi: "Vui không?"
Thẩm Diên cực kỳ hưng phấn, dùng tay chải bờm ngựa, nhẹ giọng nói: "Sao lại ngoan như vậy?"
Vệ Toản nghiêm túc đáp: "Ngựa thường giống chủ."
Thẩm Diên nhất thời không nhịn được cười.
Vệ Toản thấy y có chút mệt mỏi, liền nói: "Chúng ta trở về đi."
Thẩm Diên nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người, y dùng một tay yêu thương vuốt cổ Ngân Điện, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vệ Toản.
Y nhìn Vệ Toản, hiện lên ý cười.
Nhẹ giọng nói với hắn: "Ngươi cho ta cưỡi thêm một chút nữa đi."
......
Thẩm Diên thật sự bị nghiện cưỡi ngựa.
Buổi chiều, Thẩm Diên vẫn còn muốn cưỡi, y biết Vệ Toản không đồng ý, liền mượn ngựa của Chiếu Sương gần nửa ngày.
Mặc dù không bằng Ngân Điện, nhưng vẫn vô cùng sảng khoái.
Đến khi cạn kiệt sức lực, mới bằng lòng quay lại ngồi trong xe.
Thật ra, y toàn dựa vào sự kích thích để chống đỡ, lúc đến dịch quán, toàn thân đều đau nhức.
Thẩm Diên đã nhiều năm không cưỡi ngựa, thân thể được nuông chiều, quần là áo lụa, đột nhiên lăn lộn nửa ngày, y phục bị mài nát, cơ bắp đau nhức không thôi, ngay cả gót chân cũng rách da, lúc đi lại hít thở nặng nề.
Khi bước lên lầu hai của dịch quán, ngay cả đi nhanh cũng không được, gắng gượng leo lên cầu thang, đi một bước, lại hít một hơi khí lạnh, vô cùng chật vật, còn phải duy trì tốc độ không nhanh không chậm, làm bộ làm tịch.
Tri Tuyết thấy y chống đỡ, liền nói: "Người mau ngồi xuống, để ta xem xem."
Thẩm Diên tự biết mất mặt, làm sao để cho nàng nhìn, cắn răng không chịu, chỉ nói: "Ngươi đưa thuốc mỡ cho ta là được, ta cũng không phải bị chặt đứt tay?"
Tri Tuyết biết y bướng bỉnh, lầu bầu: "Người cứ chống đỡ đi, mưng mủ rồi mới biết đau."
Thẩm Diên thầm nghĩ thà chết còn hơn mất mặt.
Đợi Tri Tuyết đi rồi, y khập khiễng đứng dậy lấy thuốc mỡ, bắt gặp Vệ Toản bưng thức ăn vào.
Vệ Toản cố ý dùng chút bạc, căn dặn nhà bếp nấu chút cháo loãng, hầm thịt gà xé nhỏ, bận rộn đến bây giờ mới bưng khay vào phòng.
Ai ngờ Thẩm Diên giật mình suýt ngã.
Vệ Toản dở khóc dở cười, đỡ y đứng vững, hỏi y: "Thân thể có đau không?"
Thẩm Diên không muốn thừa nhận mình ham cưỡi ngựa đến mức chịu khổ, nên giả vờ nói: "Cũng không đau lắm."
Vệ Toản hỏi y: "Ngày mai ngươi còn cưỡi ngựa nữa không?"
Thẩm Diên giận dỗi nói: "Sau này cưỡi nhiều một chút là quen thôi, ta cũng không phải chưa từng cưỡi ngựa."
Vệ Toản nói: "Còn ráng cưỡi thêm một con nữa, thấy ngựa là ghiền, ngươi xem sau này ta có cho ngươi lên ngựa nữa không."
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không phải ngươi lấy Ngân Điện ra dụ dỗ ta sao?"
"Ngân Điện có mệt không?"
Thiên lý mã không phải là một con ngựa thồ, chở hai nam nhân to xác như vậy, không mệt mới lạ.
Vệ Toản lại đáp: "Ta thấy nó không mệt đâu, nó đã lâu không được ra khỏi kinh thành, bây giờ đang rất phấn khích, còn đào đất trong chuồng ngựa nữa."
"Chắc là đi thêm hai ngày nữa, nó mới biết mệt."
Thẩm Diên vừa nghĩ tới bộ dạng của Ngân Điện, liền không nhịn được cười, giống như nhìn thấy Đại Mao Nhị Mao.
Vệ Toản biết y đang đau nhức, thấp giọng: "Để ta xoa cho ngươi."
Thẩm Diên nói: "Không cần."
Vệ Toản vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp cho y.
Thẩm Diên theo phản xạ đá hắn một cước, lập tức hít thở không thông.
Da dẻ vốn bị mài mòn, vừa cử động liền vô cùng đau rát.
Y đau không chịu được, Vệ Toản nhận ra, hỏi y: "Bị thương à?"
Thẩm Diên dùng giọng mũi trả lời, "Ừm" một tiếng.
Vệ Toản luyện cưỡi ngựa bắn cung nhiều năm như vậy, sao có thể không biết y bị thương ở đâu, lập tức muốn xem.
Hắn không dễ đuổi như Tri Tuyết, Thẩm Diên tránh không khỏi, lập tức bị đè xuống.
Trong lòng y biết rõ, phía trên ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần lụa phía dưới đã bị mài nát, lúc này đèn đuốc sáng trưng, Vệ Toản sẽ nhìn thấy hết.
Dịch quán cửa mỏng, tiếng quan viên giẫm chân lên sàn, nói chuyện phiếm bên ngoài vang lên lồng lộng.
Thẩm Diên nhất thời đỏ mặt xấu hổ.
Vệ Toản nhìn thấy, cau mày: "Chảy máu rồi, còn đông lại nữa...... Kéo và thuốc mỡ đâu?"
Thẩm Diên nói: "Ta tự làm."
Vệ Toản hỏi: "Thuốc mỡ đâu?"
Thẩm Diên nhìn vào mắt hắn hồi lâu, biết hắn không phải Tri Tuyết, cho dù có nói mấy câu cứng rắn cũng không thể ngăn cản, một lúc sau mới nói: "Ngươi...... khoá cửa lại đi."
Vệ Toản chỉ buông màn giường xuống.
Ai mà biết mấy lớp lụa mỏng manh này có che được gì hay không, Thẩm Diên đang định đứng dậy.
Vệ Toản lại nổi cơn, nắm lấy mắt cá chân không cho y trốn, cười nói bên tai y: "Ngươi mà còn lề mề, có người bước vào xem, ta cũng không quan tâm đâu."
"... Thẩm ca ca, ta muốn ngươi tự mình tách đùi ra."
Thẩm Diên lập tức muốn đẩy hắn ra nhưng không được.
Hắn lại gọi thêm vài tiếng Thẩm ca ca, gọi rất thân mật như lúc dỗ dành y cưỡi ngựa.
Ngón tay y bấu chặt màn giường.
Đầu gối động đậy, cuối cùng chậm rãi mở ra.
Ý cười trong mắt Vệ Toản sâu hơn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tiếng kéo xé vải vang lên, Thẩm Diên trơ mắt nhìn vải vụn được đặt sang một bên, không dám nghĩ đến dáng vẻ của mình trong mắt Vệ Toản.
Một lúc sau, vết thương được bôi thuốc mỡ.
Thẩm Diên vô thức run lên, không biết có phải vì đau hay không.
Lúc này, Vệ Toản lại nghiêm túc nói, đừng cử động.
Bàn tay chai sạn cẩn thận bôi thuốc mỡ cho y.
Vệ Toản càng nghiêm túc, Thẩm Diên càng xấu hổ.
Quẫn bách, khó coi, mở rộng hai chân để hắn tuỳ ý chạm vào, rồi lại được hắn dỗ dành đôi câu.
Trước mặt Vệ Toản, y luôn cao ngạo như vậy. Y vốn không cam lòng, nhưng rồi lại tình nguyện giao phó cho hắn.
Y không muốn Tri Tuyết chạm vào.
Nhưng lại cho phép Vệ Toản đối xử với y như vậy.
Vệ Toản khẽ cười, Thẩm Diên càng siết chặt màn giường.
Bên ngoài không ngừng có tiếng người giẫm lên sàn gỗ.
Trong những cuộc đối thoại vụn vặt, dường như ai đó đang nói về y.
Người này đang nói với người kia, Trạng Nguyên dạo phố náo nhiệt thế nào, vạn người chen lấn ra sao.
Người khác cười nói, vị Thẩm Trạng Nguyên đi cùng thật sự rất tuấn mỹ.
Thẩm Diên nghe vậy vành tai đỏ bừng, hận không thể vùi mặt xuống đất, lại càng siết chặt màn giường hơn nữa, gần như muốn xé rách màn che.
Thân thể âm thầm nổi lên một chút biến hóa.
Vệ Toản lập tức mỉm cười, gọi y: "Thẩm ca ca."
Thẩm Diên biết mình không thể giấu được, hơn nữa, loại xưng hô này càng khiến y ý loạn thần mê, vội vàng tìm cách lấy vạt áo che lại.
Vệ Toản liền nắm lấy cổ tay y, hôn lên môi trên, thì thầm: "Thẩm ca ca, có cần ta giúp huynh không?"
Thẩm Diên nói, giúp cái gì.
Vệ Toản cúi đầu cười, đáy mắt hiện lên vẻ cả gan làm loạn quen thuộc.
Lại thì thào nói, để ta giúp huynh.
Huynh cũng... giúp ta một chút.
Khi ngậm lấy cánh môi thấm đẫm hương thuốc.
Vệ Toản nhớ tới những câu thơ mà văn sinh Văn Xương đường viết về Thẩm lang xuân sắc.
Người ngoài nhìn thấy một chút ôn nhu, tính là xuân sắc gì chứ.
Trên giường chập chờn diễm tình.
Mới không giấu được cảnh xuân chợt lộ.
.........
Chạng vạng tối, Tri Tuyết bưng cơm nước bước vào.
Nhìn thấy cửa sổ căn phòng mở toang, thoang thoảng trầm hương, màn giường tầng tầng lớp lớp rủ xuống, hình như người bên trong đã say ngủ.
Lúc này vốn chưa đến giờ ngủ của Thẩm Diên, nàng cho rằng Thẩm Diên đang nhắm mắt dưỡng thần, nên theo bản năng nhỏ giọng hỏi: "Cửa sổ này ai mở giúp người vậy?"
Cúi đầu, xắn ống tay áo, nhặt lọ thuốc mỡ trên mặt đất lên.
Lại than nhẹ: "Dùng xong liền vứt đi, tính xấu này ở đâu ra, ban ngày chẳng phải còn vui vẻ lắm sao..."
Nói xong vén màn lên.
Nhìn thấy chăn đệm lộn xộn, vải vóc tả tơi, Thẩm Diên đã ngủ say, bên cổ loang lổ vết đỏ, y phục gấm vóc nhăn nhúm khoác hờ trên người, môi cũng sưng mọng ướt át.
Vệ Toản ôm cả người vào lòng, như dã thú canh giữ con mồi.
Khoảnh khắc khi nàng vén màn lên, hắn không thèm kiêng nể gì mà hôn y.
Tri Tuyết ngây người một lúc, há miệng nuốt không khí hồi lâu, một câu cũng không thốt ra được.
Tiểu Hầu gia mặt mày lãnh đạm, ném cho nàng một ánh nhìn im lặng.
Nàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vệ Toản lúc này mới khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Công tử nhà ngươi mệt lắm rồi."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Diên bất giác nhích lại gần hơi ấm, khẽ hừ một tiếng.
Vệ Toản mặt mày tràn đầy vui mừng, quấn chặt y phục trên người Thẩm Diên, hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Tri Tuyết kinh hồn bạt vía buông màn xuống.
Chớp mắt một cái, hai cái, ba cái, cuối cùng điên cuồng chớp.
Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.
Thả công tử ra ngoài với tiểu Hầu gia, chẳng phải sẽ bị gặm đến bã cũng không còn luôn sao.
...... Chuyện này có nên nói với Chiếu Sương không?
Chiếu Sương sẽ không cầm kiếm lao đến chứ?