Đố Liệt Thành Tính

Chương 8



Edit: Gấu Gầy

Đêm nay, Vệ Toản lại bị phụ thân hắn là Tĩnh An Hầu lôi đi khiển trách.

"Thánh thượng nhắc tới công việc, con hỏi cũng không hỏi, liền nói không cần."

Tĩnh An Hầu cứ cách vài ngày lại bị con trai ruột của mình làm cho tức giận, hùng hùng hổ hổ mắng: "Từ khi nào đến lượt con chọn? Ai cho phép con chọn hả?"

"Nếu không phải Thánh thượng nhân từ, mạng nhỏ của con đã sớm không còn rồi."

Tĩnh An Hầu mặt lạnh răn dạy, tôi tớ cả phòng đều nín thở tập trung, sợ nếu không cẩn thận có người sẽ ăn gậy gia pháp tiếp.

Hai cha con bảy ngày cãi nhau mười lần, Tĩnh An Hầu đánh con ruột giống như ăn cơm uống nước.

Chuyện đang nói chính là chuyện mà Thánh thượng nhắc tới lúc ở trường ngày đó, Vệ Toản nhớ rất rõ ràng.

Kiếp trước đã xảy ra tình huống này rồi, là khi Binh bộ kiểm kê định kỳ, thì hai số lượng không khớp nhau. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là không chừng bên trong liên quan đến tham ô, không biết có bao nhiêu người liên can, cho nên Hoàng đế Gia Hữu liền sai người đi thanh tra.

Trên thực tế, việc này tự có Đô Sát viện và Kim Tước vệ cùng nhau xử lý, bây giờ muốn lôi thêm người nhàn rỗi như hắn vào, là vì thấy Vệ gia không dính dáng đến ai, với lại muốn tìm việc gì đó để hắn làm.

Vệ Toản ngồi đó ngẫm lại, sau đó chợt nghĩ.

Cha hắn thổi râu trừng mắt như thế, thật sự có cảm giác rất thân thiết.

Mũi trừng mũi, mắt trừng mắt, cha con vui vẻ.

Cũng lâu rồi không được gặp, giờ nhìn thấy thật vui mừng, gặp một lần vui mừng một lần.

Tĩnh An Hầu vẫn đang tiếp tục dạy dỗ hắn: "Mấy ngày trước nghe mẫu thân con nói, con học được cách cư xử tử tế, đối đãi thân thiện với Thẩm Diên, ta còn cho rằng con đã hiểu ra vài phần thế sự nhân tình, bây giờ lại bày ra loại đức hạnh này —— con ngứa da lắm phải không?"

Chỉ thấy nhi tử cứ nhìn chằm chằm vào mình, một lúc lâu sau mỉm cười hét lên: "Phụ thân."

Ông lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Con bị trúng tà hả?"

Chỉ thấy hắn nhướng mày nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy lão nhân gia người càng ngày càng khí phách bừng bừng."

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc sau, Tĩnh An Hầu xấu hổ, không khỏi sượng mặt nói: "Con... con... nói cái gì đó?"

Con trai ông là người thế nào ông rõ nhất.

Tính tình giống ông như đúc, kiêu ngạo khinh cuồng, bẩm sinh có chút bản lĩnh, khiến cho người xung quanh không khỏi nuông chiều, mấy năm nay không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, ngay cả cha ruột như ông cũng không quản thúc được.

Mấy năm trước gậy gia pháp còn có thể uy hiếp một chút, nhưng mấy năm nay đã đánh đến nát da, ăn đòn như cơm bửa, mí mắt cũng không chớp một cái ——

Có biết nịnh nọt là gì đâu!

Vệ Toản lại cười nói: "Phụ thân mắng tiếp đi."

Thế này làm sao tiếp tục mắng được nữa.

Tĩnh An Hầu dậm chân "Ai" một tiếng.

Quên mất định nói gì, ngồi xuống một hồi, lạnh lùng hỏi hắn: "Con nghĩ thế nào, nói ta nghe thử, tránh cho mẫu thân ngươi lại nói ta mắng oan con."

Vệ Toản chỉ bày ra bộ dáng chán ghét phiền toái nói: "Lười đi thôi."

Mắt thấy Tĩnh An Hầu sắp nổi giận, lại nói: "Nghe nói đại bá phụ đang nhờ vả khắp nơi tìm vị trí tốt, việc này đối với ông ấy cũng coi như không tồi, chắc là không ngại nhảy vào đâu."

Tĩnh An Hầu liền sửng sốt.

Có thể thấy được, mấy ngày nay, Tĩnh An Hầu đã phải nhắc nhở thứ huynh của mình đến phiền luôn rồi.

Triều đình bổ sung chức quan, bên đại phòng không thích chức quan thấp kém hay đi xa vất vả, nhưng thật sự nếu giao cho vị trí quan trọng, Tĩnh An Hầu lại không cách nào làm trái lương tâm được.

Tĩnh An Hầu nhíu mày, một lúc lâu sau nói: "Đại bá phụ của con..."

Trong mắt Vệ Toản hiện lên một tia lạnh lẽo, ngoài miệng vẫn chậm rãi nói: "Việc này nếu lập được công lao, thì là bản lĩnh của đại bá phụ, còn nếu không có công cáng gì, đại bá phụ cũng không thể oán trách lên đầu chúng ta được."

"Hơn nữa, Thánh thượng cũng không phải chỉ phó mặc một mình đại bá phụ, còn có Kim Tước vệ và Đô Sát viện cùng làm, cũng không thể gây ra tai họa gì."

Tĩnh An Hầu ngẩn người, trầm mặc trong chốc lát.

Nhíu mày nhìn Vệ Toản hồi lâu, nói: "Con quan tâm những chuyện này từ khi nào?"

Vệ Toản làm như không quan tâm thế sự, cười cười nói: "Thuận miệng nói thôi, ai nhảy vào cũng được, dù sao con cũng lười chạy."

"Trời đã đầu xuân, thời tiết thay đổi, luyện binh vẫn tốt hơn, chuyện trong triều coi như xong, ta cũng không có kiên nhẫn để nghe lảm nhảm."

Tĩnh An Hầu thật nhức đầu.



Ông còn tưởng rằng Vệ Toản thật sự để ý đến chính sự, ai ngờ vẫn là một tên đểu cáng.

Lúc này không thể tránh khỏi việc nhớ tới một thanh niên khác ngoan ngoãn khéo léo hơn —— có thể thấy, nhi tử nhà mình có giỏi đến đâu, cũng không bằng đứa nhỏ tốt tính kia.

Liền mắng: "Con nhìn Chiết Xuân đi, người ta chỉ lớn hơn con hai tuổi, đã biết kế thừa bản lĩnh của phụ thân, biết vẽ trận đồ tranh giành thể diện, con nhìn lại con xem —— con không thể học hỏi người ta sao?"

Vệ Toản thầm nghĩ kiếp trước hắn nhìn Thẩm Diên không vừa mắt, hơn phân nửa cũng nhờ công lao của phụ thân hắn.

Nhưng hắn chỉ cười: "Nhi tử cũng muốn sửa lại trận đồ cho người, người cũng phải có kỹ năng này mới được."

Mấy quyển binh thư trận đồ của Thẩm gia, là tâm huyết của hai thế hệ giao lại cho đời sau, phụ thân hắn không biết xấu hổ còn mở miệng cho được.

Tĩnh An Hầu tức giận mắng hắn: "Cút cút cút, cút ra ngoài ngay, còn không làm việc ra hồn, lão tử sẽ tịch thu hết sách để dành đọc."

"Nếu kì thi lần này làm ta mất mặt, con xem ta có đánh nát con hay không."

Hắn nghe mắng tỉnh bơ đi ra ngoài như thể không liên quan gì đến mình.

Bước ra khỏi cửa, gió lạnh đầu xuân phả vào mặt.

Ý cười ban nãy còn vương trên mặt, đã lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Tùy Phong ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, Hầu gia có thể đồng ý sao?"

Ông nói: "Hơn một nửa là có thể."

Đại phòng ở trong mắt phụ thân hắn, chẳng qua chỉ là một huynh trưởng chí lớn tài mọn mà thôi.

Nào ngờ, trở tay lại, lão có thể đâm mình một đao, đâm đến thoải mái thống khoái như vậy.

Tĩnh An hầu Vệ Thao Vân, quân công lập nghiệp, lập tức phong hầu, nếu hiểu được sự ngấm ngầm xấu xa trong gia tộc này, thì kiếp trước có lẽ ông cũng không đến mức nuôi ra một Vệ Toản ngạo mạn tự đắc.

Cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh thê lương như vậy.

Vệ Toản giương mắt, nhìn thấy ngoài sân một mảnh đen huyền dày đặc, gió xuân thổi qua hơi lạnh, ngay cả hai chân cũng có ảo giác đau đớn.

+

Năm Gia Hựu thứ mười bảy, Tĩnh An Hầu rời kinh trấn thủ biên giới, trong kinh An vương soán ngôi.

Điều đầu tiên An vương làm khi ngồi trên long ỷ chính là để phòng ngừa Tĩnh An Hầu vì tận trung mà kéo quân phạm thượng làm loạn, nên đã hạ lệnh giam cầm từ trên xuống dưới cả phủ, ép Tĩnh An Hầu giao ra quân quyền.

Hắn đoán trước được việc này, lập tức dẫn người nhà gia nhân rời khỏi kinh thành, ngay cả mọi người bên đại phòng cũng không bị bỏ lại.

Nhưng chính đại bá phụ Vệ Cẩm Trình vì muốn góp sức cho An vương, liền mật báo, dẫn người đến, trong lúc hỗn chiến xuống tay chém đứt đầu gối hắn, đem Tĩnh An Hầu phủ hiến làm tế phẩm quy hàng.

Mẫu thân là nữ quyến, được thân hữu ngày trước cầu xin, mới miễn cưỡng được thả ra vì thân mang bệnh tật.

Mà vị tiểu Hầu gia là hắn, bị giam cầm ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, bị lãng quên trong suốt hai năm.

Chân của hắn bị thương, vết thương đã hôi thối lộ ra xương trắng, nhưng vì thân phận quan trọng nên cai ngục không dám làm bậy, nhưng những người khác trong Hầu phủ lại không được may mắn như vậy, ngay cả đám Tùy Phong cũng đã chết thảm.

Lúc đó kinh thành náo loạn, ai còn để ý đến sống chết của mấy người gia nhân tôi tớ, bọn họ ngay cả một tiếng la cũng không phát ra được, đã im hơi lặng tiếng chết đi.

Sau đó hắn hay được tin, phụ thân mất mạng, mẫu thân bị cả nhà đại bá phụ bức tử.

Hai năm sau.

Là Thẩm Diên đã đích thân đến cõng hắn ra khỏi lao ngục.

Lúc đó Thẩm Trạng nguyên rất gầy, từng bước lảo đảo.

Hắn hỏi: "Cả nhà Vệ Cẩm Trình đã chết chưa?"

Thẩm Diên không nói.

"Chết rồi sao?"

Hắn cắn chặt bả vai gầy gò của Thẩm Diên, mùi máu tươi đầy miệng.

Đầu tóc hắn rối bù, tự như một tên ác quỷ bám trên người Thẩm Diên, ngay cả hận ý cũng dời sang Thẩm Diên, gằn từng chữ hỏi hắn: "Thẩm Diên, lòng dạ ngươi hẹp hòi như vậy, nhỏ nhen như vậy... Ngươi đã giết chúng chưa?"

Thẩm Diên không nói gì.

Hắn hỏi: "Ngươi yêu thương mẫu thân của ta như vậy... Ngươi đã báo thù cho người rồi sao?"

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nước mắt của Thẩm Diên.

Rơi trên những viên gạch đá xanh bẩn thỉu.

Thẩm Diên nói: "Không có."

"Vệ Toản... Ta không có."



Ngày đó ra khỏi ngục thất, đất trời âm u, hắn và y nhỏ bé đến đáng sợ.

Khi nhắm mắt lại, hắn thầm nghĩ, mình thật đúng là một tên khốn nạn, lúc đó Thẩm Diên sao lại không tát mình một cái chứ.

Đầu gối dường như bị đau trở lại.

Về tới thư phòng, lại càng không ngủ được.

Hắn thuận miệng hỏi: "Tuỳ Phong, nếu ta và cha ta trái ý nhau, ngươi sẽ nghe ta, hay là cha ta?"

Tuỳ phong ngữ khí có vài phần nghiêm túc: "Tiểu Hầu gia, bọn ta cùng ngài từ trong quân doanh bước ra, chỉ nhận ngài làm tướng lĩnh."

Lời này kỳ thật không cần phải hỏi.

Tùy Phong cùng mấy người hầu bên cạnh hắn, đều do hắn từ biên quan mang về, là một đám người ăn cơm của hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn có binh lính của chính mình.

Không bảo bọn họ chết ở biên quan, lại khiến bọn họ chết ở trong tù.

Hắn trầm mặc một lát, cười nói: "Đã là binh lính của ta, ta bảo các ngươi làm gì cũng được phải không?"

Tùy Phong trịnh trọng nói: "Nghe theo phân phó của ngài."

Hắn liền nhấc bút lên, viết hai chữ, cười nói: "Vậy thì đưa tờ giấy này cho Thẩm Diên."

Tùy Phong còn tưởng là việc cơ mật gì, giơ hai tay tiếp nhận, chỉ thấy hai chữ to phía trên.

—— ngủ chưa?

Tùy Phong khóe miệng giật giật:...

Vệ Toản nghiêm trang nói: "Đêm dài đằng đẵng, ta không ngủ được."

"Ngươi hỏi hắn đã ngủ chưa, hắn có nhớ ta không?"

Hắn nói chuyện cứ như đây là một điều hiển nhiên, nói rất thuận miệng.

Tùy Phong bị hắn làm cho buồn nôn rùng mình, lãnh công việc mất mặt này, một lát sau xám xịt trở về.

Tùy Phong cúi đầu nói: "... y không nói gì, như thể đang thầm mắng ngài."

Hắn không thể không mừng.

Thầm nghĩ rất tốt, tiểu bệnh tử vội vàng mắng hắn, sẽ không còn tâm tình nghĩ đến chuyện khác.

Lại thấy Tùy Phong cúi đầu, đưa cho hắn một quyển binh thư, nói là Thẩm Diên cảm tạ hắn.

Nguyên văn là nói, cầm lấy rồi biến liền đi, hai bên không ai nợ ai.

Hắn nhìn xem, có vẻ như đó là quyển "Chiến Thì Phương" mà hắn thích thú nhặt được khi đến chỗ Thẩm Diên lần trước."

Phụ thân hắn mà nhìn thấy quyển sách này, chắc mừng dữ lắm.

Giữa các dòng chữ đều có lời bình của người Thẩm gia, trên trang sách cũ kỹ, thoang thoảng mùi hương dược liệu đặc biệt trên người Thẩm Diên và mùi trầm hương nhàn nhạt.

Góc cạnh sách có chút nhũn ra, dường như là bị cuốn lên, sau đó mài phẳng, rồi lại cuốn lên.

Đầu ngón tay thon dài kia không biết đã lật qua bao nhiêu lần, mới đến mức cũ kỹ như vậy.

—— Thẩm Diên ngày thường coi trọng mấy binh thư này nhất, thế mà lại đành lòng đưa cho hắn một quyển.

Hắn ngồi vào bàn cười khúc khích một hồi, rồi lật vài trang ra đọc, mùi hương dược liệu từ trang giấy dường như đã vương đến đầu ngón tay hắn, bất giác một cảm giác bình yên an thần mơ hồ dâng lên.

Sau khi ra khỏi ngục thất, trong khoảng thời gian rất dài, hắn luôn nằm ngủ bên cạnh mùi dược hương của Thẩm Diên.

Hơi thở này quá quen thuộc, hắn đọc được vài trang đã nói: "Ngủ thôi, ta buồn ngủ rồi."

Tùy phong muốn nói lại thôi: "Chủ tử..."

Hắn "Uhm?" một tiếng.

Tùy Phong nói tiếp: "Lúc ta đi truyền lời, Thẩm công tử... còn đang đọc sách."

"Hẳn là chuẩn bị ganh đua với ngài trong kì thi tới."

Ý nghĩa tiềm ẩn là ngài phải cố lên.

Vệ Toản nói: "Hắn canh hai, ta canh ba, ta canh ba, hắn canh bốn, sự học vô bờ, học hoài cũng không đủ."

"Ngươi đi khuyên hắn một chút, quay đầu là bờ."

Tùy Phong: "... Vâng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv