Edit: Gấu Gầy
Vệ Toản sau khi về phủ, đã ngủ suốt hai ngày. Tỉnh rồi lại ngủ, lúc tỉnh dậy thì dặn dò vài chuyện quan trọng như che giấu hành tung, đưa tin, nói xong hắn lại quay qua ngủ tiếp.
Hắn chống đỡ trở về kinh thành, mấy đêm liền trằn trọc không ngủ được.
Lâm đại phu còn thảm hơn cả hắn. Lúc khiêng từ trong hầm ra, thần trí đã không còn tỉnh táo, trên đường về bị Vệ Toản vác lên khiêng như bao tải. Mấy ngày nay uống thuốc châm cứu, cuối cùng cũng bình an vô sự, nhưng đầu óc ngây ngốc mê sảng.
Còn Thẩm Diên, thân thể y vô cùng suy nhược.
Tri Tuyết than thở với Chiếu Sương, nói Chẩm Qua viện hiện giờ giống như trại thương binh, nàng bận rộn đến mức bù đầu bù cổ.
Thẩm Diên nghe xong, cảm thấy đúng là như vậy thật.
Chỉ là Thẩm Diên cũng không thoải mái hơn nàng bao nhiêu. Vệ Toản tỉnh rồi lại ngủ, thỉnh thoảng khi tỉnh dậy sẽ dặn dò y một số việc, làm y bận đến chân không chạm đất, ngay cả đọc sách cũng không thể tĩnh tâm đọc được một hai trang.
Y càng nhìn Vệ Toản càng thấy ghét, cảm thấy hắn ngủ cũng phiền, tỉnh lại càng phiền hơn.
Bận rộn cả buổi sáng, buổi chiều Thẩm Diên dành chút thời gian đến hậu viện, y nói vài câu đuổi mọi người ra xa, ghé sát tai thì thầm, báo cho Hầu phu nhân biết Vệ Toản vẫn còn sống.
Hầu phu nhân là một người rất bình tĩnh.
Ngày hôm kia, Thẩm Diên triệu tập gia tướng, chuyển đến Chẩm Qua viện, động tĩnh lớn như vậy, Hầu phu nhân ngay cả nửa câu cũng không hỏi đến.
Bây giờ nghe được tin này, chỉ khẽ nhíu chân mày, dịu dàng cười hỏi: "Ở Chẩm Qua viện có ấm hơn không?"
Thẩm Diên rũ mắt nói: "Đúng là ấm hơn một chút."
Hầu phu nhân nhẹ giọng nói: "Nếu vậy, Chiết Xuân ở lại đi, để vào đông đỡ sinh bệnh."
"Tất cả vật dụng dì sẽ chuyển đến viện giúp con, để tránh lời người ta bàn tán lúc dượng con không ở đây."
Thẩm Diên hiểu được tâm tư của Hầu phu nhân.
Cúi mắt chắp tay nói: "Khi nào dì rảnh rỗi, đừng ngại đến thăm Chiết Xuân."
Hầu phu nhân mỉm cười nói 'được'.
Thẩm Diên cúi đầu, nhìn thấy ngón út cầm khăn lụa của Hầu phu nhân đang run nhè nhẹ.
Những ngày qua sao có thể không lo lắng, lúc này sao có thể không vui mừng.
Thẩm Diên như trút được gánh nặng, rồi lại cảm thấy có chút ghen tị, không có đạo lý.
Y rũ mắt che đi thần sắc trong ánh mắt, đang định nhẹ giọng nói đùa.
Lại nghe Hầu phu nhân lo lắng hỏi: "Chiết Xuân, hôm qua có phải đã chịu đựng rất lâu không, sao mắt con sưng dữ vậy?"
Thẩm Diên ngẩn ra, không ngờ lúc này Hầu phu nhân còn có thể quan tâm đến mình.
Hầu phu nhân vội vàng gọi người lấy khăn nóng đắp mắt cho y.
Y ho nhẹ một tiếng, nói: "Tại con thức khuya đọc sách."
Đắp khăn nóng lên mắt, mệt mỏi và đau nhức cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng ổn trọng của Hầu phu nhân: "Chiết Xuân, con đừng lo lắng, dì còn ở đây, sự tình không tới phiên một đứa nhỏ như con gánh vác."
Thẩm Diên trong lòng xấu hổ, lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
++++
Thẩm Diên ngồi với Hầu phu nhân thêm nửa canh giờ, được bà tẩm bổ đến khi không ăn nổi nữa, mới khoan thai trở về.
Nhìn thấy Vệ Toản vừa mới thức dậy không lâu, đang cố gắng nhướng mí mắt vào giữa trưa, rồi đứng lên rửa mặt, sau khi rửa xong, cuối cùng cũng có tinh thần.
Bên kia Tri Tuyết cũng vừa sắc thuốc xong, trong viện cả đống bệnh nhân, khiến tiểu nha đầu vô cùng bận rộn.
Thẩm Diên liền bưng vào trong phòng, hỏi hắn: "Tỉnh rồi sao?
Vệ Toản nói: "Tỉnh rồi."
Nhưng nửa điểm tự giác của bệnh nhân hắn cũng không có, còn muốn chống tay đứng lên.
Hắn vừa động, vết thương lớn nhỏ trên người đều đau, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Thẩm Diên liếc nhìn hắn, cảm thấy bực bội không nói nên lời, kéo tay áo bưng chén thuốc tới, nạt hắn: "Uống đi."
Hắn nói: "Không nhấc tay nổi."
Liên tiếp mấy ngày chống trả truy sát, da thịt tay chân không bị thương nặng, nhưng gân cốt tổn thương, vừa động liền đau.
Thẩm Diên hung dữ nhìn hắn, muỗng cũng không cầm lên, một tay bưng chén, một tay nắm cằm hắn, nghiễm nhiên chính là tư thế muốn rót nguyên chén thuốc vào miệng.
Hắn dở khóc dở cười: "Thẩm Chiết Xuân, có ai đút thuốc như ngươi không?"
Thẩm Diên lạnh lùng thản nhiên nói: "Uống một hơi mới không đắng."
Dứt lời, hùng hổ rót ào ào thuốc đắng vào miệng hắn.
Hắn còn chưa kịp nếm ra mùi vị, chén thuốc đen tuyền kia đã trôi xuống bụng.
Quả thật, uống nhanh sẽ không thấy đắng, nhưng trong miệng vẫn còn vị chát rất lạ.
Thẩm Diên ngay cả một miếng mứt hoa quả cũng không cho hắn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Diên ôm hộp mứt, quai hàm khẽ động, nhìn thế nào cũng hiện lên hai chữ tức giận.
Hắn liền biết trong lòng Thẩm Diên vẫn còn giận hắn.
Có lẽ còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Thẩm Diên không phải hận hắn liều lĩnh, mà hận đoạn tình cảm ngang trái này.
Hắn suýt nữa đã đặt tiểu bệnh tử vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, khiến công sức vất vả nhiều năm qua đều trôi theo dòng nước, khiến tất cả những gì Thẩm Diên trân quý đều bị phá hủy.
Nhưng hiện giờ Thẩm Diên vẫn ngồi ở đây.
Chỉ riêng điều này đã khiến Vệ Toản mềm lòng một nửa, hắn cười trêu chọc y: "Thẩm Chiết Xuân, sao ngươi còn bắt nạt người bị thương vậy?"
Thẩm Diên lại dùng lời của hắn chặn họng hắn: "Tiểu Hầu gia không phải đã nói rồi sao, ta là độc phu."
Người đọc sách nhiều, thường hay thù dai.
Một lát sau, Thẩm Diên liếc nhìn hắn, chợt hỏi: "Muốn ăn không?"
Hiếm khi hắn ngoan ngoãn đáp: "Muốn."
Đôi mắt Thẩm Diên lại hiện lên một tia xấu xa.
Chậm rãi từ trong hộp lấy ra một khối đường xốp, nhẹ nhàng bóp nát trước mặt hắn.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi xòe ra, lòng bàn tay dính đầy vụn đường.
Thẩm Diên nói: "Ta rửa tay rồi."
Ở vị trí này, Vệ Toản chỉ cần cúi đầu xuống, môi sẽ chạm vào, Thẩm Diên lạnh lùng nhìn hắn, giống như trêu chọc Đại Mao Nhị Mao của Tùng Phong viện: "Cánh tay không thể cử động, nhưng đầu vẫn cúi thấp được mà?"
Yết hầu Vệ Toản giật giật, hắn luôn cảm thấy, có lẽ tiểu bệnh tử hoàn toàn không hiểu được, những hành động trêu chọc này mang ý nghĩa ám muội như thế nào.
Y chỉ muốn trút giận theo bản năng, thậm chí còn định bày trò làm nhục hắn, nhưng lại khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Diên một lúc.
Thẩm Diên mấp máy môi, khẽ "Xuỳ" một tiếng: "Thôi bỏ đi."
Nhưng không ngờ một khắc trước khi y thu tay, Vệ Toản lại thật sự cúi đầu.
Đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay, hoàn toàn khác với cảm giác tê dại của một con chó lớn.
Đầu lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt, nhẹ nhàng liếm qua đường nét trong lòng bàn tay.
Cuốn những viên đường vụn vào miệng, nhưng vẫn chưa dừng lại.
Hắn cắn ngón tay y, ngón tay thon dài lại xinh đẹp.
Dùng đầu lưỡi quấn qua như trêu chọc, hàm răng tuỳ ý cọ xát, đầu ngón tay vương đầy vị ngọt của kẹo mứt.
Ánh mắt Vệ Toản vẫn luôn dán chặt vào Thẩm Diên, nụ cười hàm chứa vài phần xâm lược.
Như thể hắn đã ăn hết vụn đường trong tay y, còn muốn xin y ăn thêm thứ khác.
Thẩm Diên giống như bị ánh mắt này mạo phạm, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn lưỡi hắn một chút, lại bị cuốn lấy dây dưa.
Khiến y không thể thu tay được nữa.
Giống như đầu ngón tay và lưỡi đang triền miên trong nụ hôn nồng nhiệt.
Thẩm Diên như bị ma ám, bàng quan quan sát nụ hôn kỳ lạ không nên có kia, tinh tế thưởng thức tất cả biểu cảm của đối phương, vành tai dần dần đỏ lên, dường như đã bị nụ cười của Vệ Toản hút vào, ngay cả chính mình cũng rơi vào một loại nhiệt độ khác.
Thật lâu sau, khoé môi Thẩm Diên khẽ động, bất giác mím chặt.
Y tin chắc hành động nhỏ này đã bị Vệ Toản nhìn thấy, cho nên hắn mới lộ ra nụ cười đắc ý như vậy.
Rõ ràng Vệ Toản là người nằm trên giường, không thể động đậy, nhưng hiện giờ giống như y bị Vệ Toản bắt giữ.
Thẩm Diên có chút bực bội rút tay về, quay đầu đi không nói lời nào.
Trong căn phòng này không biết tại sao, có một nhiệt độ mơ hồ, không thể nhận ra được.
Y nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Vệ Toản, càng thêm lúng túng.
Một lúc sau, y đứng dậy muốn rời đi, nhưng Vệ Toản đã gọi lại.
Lúc này Vệ Toản tỏ ra nghiêm túc, nhẹ giọng nói: "Chiết Xuân, nếu sớm biết như vậy, ta quyết không để ngươi lo lắng."
Thẩm Diên lại cười nửa miệng, khẽ hừ một tiếng: "Được tiểu Hầu gia ngươi yêu thương, ta nhận không nổi."
"Ngươi tìm đại phu thôi, đã bức ta vào đường cùng, ngày mai không biết sẽ bức chết ta như thế nào nữa, thay vì để ta bệnh tật từ từ chết, tiểu Hầu gia ngươi đã sớm tiễn ta một đoạn."
Vệ Toản hôm qua bị y nguyền rủa mấy câu không thấy nói gì.
Lúc này nghe y tự nói mình như vậy, hắn nghiêm mặt nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, mau nôn ra nói lại đi."
Thẩm Diên cảm thấy người này lúc thật lúc giả, không thèm để ý tới hắn, hắn liền giãy giụa muốn rời giường.
Thấy hắn như vậy, Thẩm Diên tâm phiền ý loạn, quay đầu "Phi" một tiếng.
Giống như là nhổ vào mặt ai đó.
"Ta biết lỗi rồi."
Vệ Toản lúc này mới chậm rãi dỗ dành y, cười nói:" Đợi vết thương của ta lành lại, ta sẽ bóp tay đấm chân, làm tạp dịch cho Thẩm Giải Nguyên sai khiến."
Thẩm Diên vẫn chưa hả giận, lúc này nói không lựa lời, lầm bầm: "Giờ mới bày đặt gọi Thẩm Giải Nguyên này nọ, lúc yết bảng sao không thấy mặt ngươi, lúc này lại gọi, ta cũng không có tiền để thưởng cho ngươi đâu."
Nói xong, nhìn thấy Vệ Toản mím môi nhịn cười.
Mới biết lời này để lộ tâm tư.
Mặt mày đỏ bừng, im miệng không nói.
Y chưa từng hận ai một cách phức tạp như vậy, bây giờ lại rối bời vì Vệ Toản.
Vệ Toản biết mình không thể giẫm lên cái chân đau của tiểu bệnh tử thêm nữa, vội chuyển đề tài, nhẹ giọng nói: "Không có tiền thưởng, vậy có bánh Trạng Nguyên không?"
Cái này nhất định phải có.
Trước và sau khi yết bảng, người tới bái phỏng tặng quà không biết bao nhiêu mà nói, đến tận bây giờ, người ngoài đến cửa Hầu phủ vẫn còn mang theo hộp quà, đủ hương đủ loại, không phải đồ tốt gì, chẳng qua dùng để lấy lòng một chút.
Thẩm Diên và các cô nương trong viện ăn không hết, phải đi phân phát khắp nơi trong phủ.
Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, rồi hỏi: "Đói bụng sao?"
Vệ Toản cười cười, "Ừ" một tiếng.
Thẩm Diên thầm nghĩ, cảm thấy giờ này đói bụng là đương nhiên.
Y tức giận nhìn hắn, nói: "Lúc ta trở về, thấy phòng bếp đã nhóm lửa, đoán chừng lát nữa sẽ có cơm, bánh Trạng Nguyên cũng còn, nếu ngươi muốn ăn, ta bảo bọn họ hâm nóng lại cho ngươi."
Vệ Toản cười cười, giọng hắn hơi khàn, khẽ gọi y: "Thẩm Chiết Xuân."
Thẩm Diên: "Hả?"
Vệ Toản nói: "Ta muốn hôn ngươi."
Chuyện này kỳ thật hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, sau đó chậm rãi cúi người xuống, nắm lấy một góc xiêm y của hắn, chậm rãi tỉ mỉ, lau đi độ ẩm trên đầu ngón tay của mình.
Hai đôi mắt kề sát nhau.
Khi Thẩm Diên chớp mắt, Vệ Toản dường như cảm thấy ngứa ngáy.
Môi cũng gần trong gang tấc, như sắp chạm vào nhau.
Thẩm Diên lúc này mới gằn từng chữ nói: "Ngươi nghĩ thử xem?"
—----