Từ lúc chào đời đến nay, Vệ Toản lần đầu tiên ăn dấm chua trên người tiểu bệnh tử.
Khi thì nhớ tới tấm lưng trắng như tuyết lộ ra từng tấc dưới lưỡi dao, cúi đầu nhìn thấy thần sắc bất thuần kia.
Lúc thì suy nghĩ Thẩm Diên chỉ lo cho Tri Tuyết Chiếu Sương, lại đem hắn giấu đi.
Vệ Toản nhìn tùy hứng, nhưng từ nhỏ đã có chút ngạo mạn, gọi vài tiếng "Thẩm ca ca" dỗ Thẩm Diên là một chuyện, nhưng thừa nhận mình vì vài ba câu nói của Thẩm Diên mà tranh giành tình nhân với một tiểu nha đầu lại là một chuyện khác. Hắn lấy mấy miếng vải vụn trong tay áo ra, nhìn rồi lại nhìn, đặt ở bên gối, mơ một giấc mơ ngây ngốc.
Rốt cuộc vẫn ngủ không ngon giấc.
Dù như thế, ngày hôm sau hắn cũng không nhịn được, lo lắng cho Thẩm Diên, giả bộ như không có việc gì, đến Quốc Tử Giám chăm sóc cho tiểu bệnh tử.
Nói là chăm sóc, kỳ thật hắn cũng không làm được gì.
Thẩm Diên ngồi học bài, hắn ngồi ở bên cạnh nhàn rỗi đọc sách, giữa trưa nghỉ ngơi, dẫn Thẩm Diên ra ngoài ăn chút đồ ngon.
Mấy năm nay hắn học ở Quốc Tử Giám, chuyện gì không biết, chứ ăn chơi xung quanh là rõ ràng nhất, đưa Thẩm Diên đến quán ăn chuyên làm món ăn phương Nam, quả thật thấy khẩu vị của y tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là không khí hôm nay hơi lạ.
Từ tối qua đến giờ, Vệ Toản vẫn chưa hết ghen tuông, còn Thẩm Diên không biết đang suy nghĩ gì, không có vui vẻ nói chuyện. Hai người cứ như vậy đi ra ngoài rồi lại trở về, vai kề vai, ngay cả vài câu chuyện phiếm cũng không nói.
Lúc trở về mua canh lê đường ở đầu phố.
Hắn hỏi Thẩm Diên có muốn uống không, Thẩm Diên chần chờ một chút, gật đầu.
Liền mua hai phần trở về, dùng bình ngói nhỏ đựng, canh lê ấm áp, lê tuyết bên trong đã hầm nát, cắn xuống tan vào trong miệng, Thẩm Diên rất thích.
Hắn thấy Thẩm Diên thích, liền đưa bình của mình cho y, Thẩm Diên một hơi uống sạch hai bình, mặt mày cong cong, làm như còn muốn xin hắn.
Vệ Toản cứng rắn nói: "Canh lê tính hàn, không thể uống nhiều."
Thẩm Diên "Ờ" một tiếng.
Cúi đầu đọc sách, không nhìn hắn nữa.
Một buổi trưa qua đi, chỉ nói vài câu như vậy.
Vệ Toản bực đến nghiến răng, chính mình cũng không biết đang bực cái gì.
Đến buổi chiều lúc học bắn cung, còn Thẩm Diên một mình ở lại trong học đường, hắn ở bên ngoài một mạch bắn mấy chục mũi tên, vừa nhanh vừa mạnh, nhưng lại không vào hồng tâm.
Chờ thư đồng đổi bia lấy tên, hắn hỏi Tấn Án: "Đường Nam Tinh đâu, buổi sáng còn thấy hắn ồn ào, sao bây giờ không thấy?"
Tấn Án nói: "Hắn bị Thẩm Chiết Xuân bắt đi chép sách, mấy ngày nay e là không thể cưỡi ngựa bắn cung - - chuyện An Vương lần trước, hắn cho rằng Thẩm Chiết Xuân là một cô nương, làm Thẩm Chiết Xuân tức cười."
Người này đầu óc úng nước nên lạ lắm, đôi khi làm cho người khác hơi hơi khó chịu.
Vệ Toản nghe xong, cũng cười theo, nói: "Đường Nam Tinh bị cái gì vậy, có thể nghĩ ra nữ cải nam trang."
Còn thành một đôi với hắn.
Lời này Vệ Toản không nói tiếp, kỳ thật hắn cảm thấy khá hài lòng.
Tấn Án thuận miệng nói: "Còn không phải vì Thẩm Chiết Xuân rất đẹp sao, ngươi đừng nói nữ cải nam trang, lúc hắn ở Văn Xương Đường, người người đều biết hắn là nam nhân, văn sinh muốn được ghép đôi với hắn cũng không ít."
Vệ Toản đột nhiên nhìn hắn, hỏi: "Cái gì không ít?"
Tấn Án chớp chớp mắt, nói: "Ngươi muốn giả bộ thì cứ tiếp tục giả bộ, chúng ta đọc sách xem náo nhiệt, có lần nào bỏ sót ngươi đâu?"
"- - không phải là nam nhân cùng với nam nhân sao?"
"Chúng ta không thích, nhưng không phải người khác cũng không thích...... Nhất là Văn Xương Đường bên kia, văn sinh ấy à, đa dạng hơn chúng nhiều lắm, ta thấy Thẩm Chiết Xuân rất câu người, từ lúc tới Chiêu Minh Đường mới yên ổn một chút."
Người trong Chiêu Minh Đường toàn là con nhà tướng, ít nhiều luôn muốn bảo vệ người mình, kề vai sát cánh với Thẩm Diên chiến đấu một trận xong, sau khi trở về, người Chiêu Minh Đường đều coi hắn như người nhà.
Lại thấy hắn yếu ớt hay bệnh, trước kia còn bị Vệ Tam Vệ Tứ bắt nạt, liền lưu tâm đến những người bên ngoài tới tìm hắn.
- Việc lưu tâm này cũng được đó.
Tấn Án cười hì hì nói: "Ngươi không thấy những văn sinh kia lén lút quyến rũ hắn thế nào đâu, liếc mắt đưa tình, tặng khăn tay bút mực, ngay cả khăn quàng cổ cũng kéo xuống tặng hắn.
"Không dám đuổi theo tới Chiêu Minh Đường, ven đường còn có người đứng chờ hắn."
Thấy vậy, rất nhiều người Chiêu Minh Đường tấm tắc lấy làm lạ.
Chỉ có Tấn Án tinh mắt sáng dạ, nhan sắc cỡ như Thẩm Diên, nếu nói không có ai thích, mới là kỳ lạ.
Lại ngáp một cái: "Nói như vầy đi, nếu mấy người kia đến ít một chút, thì tên ngốc Đường Nam Tinh cũng không đến nỗi hiểu lầm sâu như vậy, khăng khăng nhận định Thẩm Diên là một cô nương."
"Bây giờ...... Chậc chậc, sợ là chờ đến khi Thẩm Diên thi đậu cử nhân, chưa chắc hắn đã chép xong sách."
Vệ Toản nghe vậy, kéo dây cung nửa ngày, mũi tên cũng không bắn ra, chỉ cau mày nói: "Hắn cũng không mắng bọn họ?"
Tấn Án sửng sốt: "Mắng cái gì?"
Hồi lâu mới hiểu được Vệ Toản đang nói về đám ong bướm điên cuồng ve vãn Thẩm Chiết Xuân.
Tấn Án cười cười: "Thẩm Chiết Xuân biết cách làm người, quà tặng mặc dù không nhận, cũng không đắc tội với ai."
Lại từ từ thở dài một tiếng: "Vệ Nhị, ngươi cũng đừng giống như Đường Nam Tinh, thấy chuyện này liền chê. Ở trong hoàn cảnh của Thẩm Diên, bất kể hắn có thích nam nhân hay không, chúng ta cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với người ta được."
Lời này rất có ý nghĩa.
Vệ Toản buông tay.
Mũi tên nhanh chóng bay đi.
Nhưng lại lệch hồng tâm ba phân, không đạt tiêu chuẩn.
Vệ Toản định kéo cung bắn tiếp, nhưng lại thấp thỏm không yên, hồi lâu không muốn tiếp tục.
Dứt khoát cởi bao tay ra, bỏ qua một bên, có chút nóng nảy nói: "Không luyện nữa, ta ra ngoài đi dạo."
Nhân lúc tiến sĩ không chú ý, hắn lẻn ra ngoài.
Hắn vòng vo trước quán nước đường nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, lại mua một bình canh lê nhỏ.
Ai ngờ lúc trở về Chiêu Minh Đường, nhìn thấy có Văn Sinh vào phòng nói chuyện với Thẩm Diên.
Bởi vì xung quanh không có ai, nên Thẩm Diên học bài có vẻ buồn ngủ, vừa mới chợp mắt trên bàn, một mình dựa vào bên cạnh lồng xông khói, ngoại bào nửa khoác lên người, bị người ta đánh thức cũng không giận, có chút uể oải mệt mỏi.
Ngược lại, văn sinh kia ngượng ngùng, luôn miệng nói xin lỗi. Lại đưa sách tới trước mặt Thẩm Diên, mời y xem văn chương.
Thẩm Diên liền vươn đầu ngón tay, chậm rãi chỉ vào từng chữ của hắn nói, chỉ là nói nói một hồi, văn sinh kia tựa hồ bị nhan sắc của y mê hoặc, không có đọc sách, mà lại nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Diên.
Thẩm Diên cúi đầu hỏi: "Huynh đài?"
Người nọ mới như tỉnh mộng, đỏ mặt, cúi đầu nói: "Xin lỗi, là ta thất thần."
Thẩm Diên cũng không giận, chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười hời hợt: "Không sao, mùa thu dễ mệt."
Dẫn tới văn sinh kia xương cốt càng thêm nhẹ, không biết mình đang ở đâu, bắt đầu nói hươu nói vượn, chỉ gió bảo trăng.
- Thật ra, cảnh tượng như vậy, Vệ Toản trước đây cũng đã bắt gặp vài lần. Khi đó chỉ cảm thấy Thẩm Diên tính tình tốt, dung mạo tuấn mỹ, học vấn lại giỏi nên mới khiến người ta yêu thích.
Hôm nay lại dùng ánh mắt khác để nhìn, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Hắn nhìn nhìn canh lê trong tay mình, trong lòng càng thêm tức giận.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy văn sinh không biết điều, đưa tay sờ lên con dao rọc giấy trên bàn Thẩm Diên, cười nói: "Con dao rọc giấy của Chiết Xuân huynh, nhìn khác với người khác."
Con dao rọc giấy chuôi đồng vỏ gỗ, không tính là quý trọng, nhưng rất là cổ xưa phong nhã.
Vệ Toản nhìn rồi chợt ngẩn ra – chính là con dao hôm qua hắn lấy ra cắt y phục của Thẩm Diên.
Lại bị văn sinh kia cầm trong tay thưởng thức.
Thẩm Diên nói: "Thật ra chỉ là một con dao ngắn, không đáng bao nhiêu tiền, thấy thích hợp làm dao rọc giấy, nên mới mua."
Văn sinh kia chậc chậc khen tốt, loay hoay một lát, định rút dao ra khỏi vỏ.
Nhưng không ngờ cổ tay của mình bị bắt lại, vừa ngẩng đầu, liền thấy mặt Vệ Toản như sương lạnh, giọng nói như đóng băng.
"Con dao của hắn sắc bén, ngươi cẩn thận coi chừng bị thương."
Nói xong, siết tay mạnh hơn một chút.
Cổ tay văn sinh bị đau, con dao liền "leng keng leng keng" rơi xuống đất.
Văn sinh kia hiển nhiên có vài phần sợ hắn, thấy hắn như vậy, hô một tiếng "Tiểu Hầu gia", rồi vội vàng thu tay áo bỏ chạy.
Vệ Toản lạnh lùng nhìn Thẩm Diên một lúc lâu.
Đặt bình canh lê nhỏ lên bàn, cúi người nhặt dao lên.
Nắm chặt trong tay một hồi lâu, mới chậm rãi đặt lại trên bàn Thẩm Diên, thấp giọng nói: "Sao cái gì ngươi cũng để người ta chạm vào?"
Thẩm Diên bỗng dưng mỉm cười.
Một ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Diên cười đến vui vẻ sảng khoái như vậy, hoàn toàn bất đồng với nụ cười khi thấy văn sinh kia, ngay cả lúc uống canh lê ban nãy cũng không cười thoải mái như lúc này.
Vệ Toản nói: "Ngươi cười cái gì."
Thẩm Diên cười cười nhìn hắn một hồi, không nói gì, cầm lấy con dao giấy.
Thẩm Diên không dùng được kiếm, đôi tay đẹp đẽ của y không cần dùng nhiều lực, đầu ngón tay thon dài tái nhợt đùa nghịch vỏ dao bằng bằng gỗ, xoay xoay vài vòng.
Sau một lúc lâu, cầm lấy vỏ dao, dùng chuôi dao nhẹ nhàng hất cằm hắn.
Cán dao lạnh lẽo trêu chọc hàm dưới của hắn, giống như ý cười trong đáy mắt Thẩm Diên.
Thẩm Diên nói: "Thích thì tặng ngươi."
"Xem như là......"
"Đa tạ ngươi đã khiến ta vui vẻ."
Đối với suy nghĩ của Thẩm Diên, Vệ Toản có lúc nhìn ra, có lúc lại không hiểu được, nhưng hắn lại biết rõ, tất cả đều bởi vì hắn.
Thẩm Diên sẽ không đối xử với người khác như vậy, chỉ có một mình hắn là khác biệt.
Con dao kia lẳng lặng treo giữa không trung.
Hắn không đưa tay ra nhận, Thẩm Diên liền trêu chọc nói: "Không cần sao? Ta cho người khác?"
Vệ Toản nghe vậy có phần tức giận, đoạt lấy con dao kia. Nắm chặt trong tay, lại phiền não nói không nên lời.
Lúc này Thẩm Diên mới chậm rãi thu tay về, lại dựa sát vào lò xông khói.
Vừa mới đầu thu, y đã bắt đầu có chút sợ lạnh.
Vệ Toản ngồi bên cạnh y, cúi đầu nhìn con dao hồi lâu, lạnh giọng hỏi: "Người nọ đến tìm ngươi mấy lần rồi?"
Thẩm Diên đáp: "Ba năm lần gì đó."
Hắn hỏi: "Lần nào cũng hỏi về sách sao?"
Thẩm Diên trả lời: "Lần nào cũng hỏi về sách hết."
Hắn hỏi: "Tên là gì?"
Thẩm Diên khẽ cười một tiếng, nói: "Không nhớ, không quen lắm."
Tiếng cười này rất khoái trá dễ chịu.
Vệ Toản càng thêm tức giận.
Hắn biết Thẩm Diên đang trả thù hắn, muốn thấy hắn ghen.
Vệ Toản trầm giọng gọi: "Thẩm Chiết Xuân."
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Vệ Toản hỏi: "Khi ngươi ghen ghét ta...... cũng sẽ lo được lo mất sao?"
Thẩm Diên ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy tiểu Hầu gia khoanh tay, nhìn y không chớp mắt.
Ý cười của Thẩm Diên nhạt đi vài phần, chậm rãi nói: "... Không có."
Y vốn cảm thấy mình không xứng đáng, làm sao có thể lo được lo mất.
Thẩm Diên nói: "Chẳng qua chỉ thường xuyên cảm thấy bộ mặt của mình thật đáng khinh mà thôi."
Ngoài sân lá vàng xào xạo, tiếng luyện tiễn kéo cung không dứt bên tai, không biết mũi tên nào vừa vặn xuyên thủng lá rụng, phát ra một tiếng nghèn nghẹn.
Công tử ôn nhu kia dựa vào lò xông khói, ý cười trên mặt mất đi, chỉ còn lại vài phần phức tạp, lại đối diện với hắn, nói:
"Vệ Kinh Hàn, ta không phải người tốt."
"Bây giờ ngươi thay đổi tâm ý, vẫn còn kịp."