Vệ Toản dự cảm không sai, cho dù An vương không cho Thẩm Diên một binh lính nào, Thẩm Diên vẫn một mình đi thành Khang Ninh.
Vào thời điểm đó, tướng lĩnh gần thành Khang Ninh nhất, chính là Tấn Án, người đã bị giáng chức tới vùng Thần Quan vì phong ba của Hoàng đế Gia Hựu.
Đó là điều Vệ Toản cảm thấy may mắn nhất.
Tấn Án đã cho Thẩm Diên sự trợ giúp lớn nhất trong phạm vi khả năng của hắn, lương thực, viện binh, dược liệu, đều là mạo hiểm làm trái lệnh. Bách tính thành Khang Ninh lúc bấy giờ đều phải thừa nhận rằng, Tấn Án có lẽ là một trong rất ít người trên đời này chịu tin tưởng Thẩm Diên.
Thẩm Diên đã tạo ra một kỳ tích thứ hai.
Tháng thứ hai tử thủ thành Khang Ninh, đúng lúc Tân quốc nội loạn, thế công dần dần chậm lại, Thẩm Diên cùng thành Khang Ninh mới có thể kéo dài hơi tàn, chống đỡ đến đầu xuân.
Người Tân tạm thời lui binh.
Mùa xuân thảo nguyên chăn thả bò dê, bộ lạc không rảnh tác chiến, Vệ Toản tiến sâu thảo nguyên tập kích bất ngờ, khiến đối phương phải bỏ chạy tứ tán, đại thắng trở về. Nhưng hắn không hồi kinh, chỉ liên lạc với bạn cũ trong triều, rồi vội vã trở lại biên giới Tân Kỳ.
Lúc đầu hắn cho rằng An vương sẽ không muốn cho hắn đi.
Sau đó lại nghĩ, có lẽ An vương mong đợi hắn đi.
Bởi vì gã điều hắn đi một lần, đã nhìn thấy hậu quả, gã sợ người Tân ngóc đầu trở lại, cho dù có nhường lại thành Khang Ninh, Thần Quan cũng sẽ căng thẳng.
Hoặc có lẽ trong chuyện này tồn tại ác ý đối với Thẩm Diên.
Thẩm Diên bây giờ có chút công lao, người y không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là hắn.
Nhưng hắn nhất định phải đi gặp Thẩm Diên, hắn đã lâu không gặp y.
Hắn trước kia chỉ là không nhớ được nụ cười của Thẩm Diên, còn bây giờ, ngay cả dáng vẻ tức giận căm thù của y, hắn cũng có chút nhớ không rõ.
Lúc hắn vào thành đã gặp Tấn Án, Tấn Án nói cho hắn biết, Thẩm Diên đang ở nhà cũ của vợ chồng Thẩm gia.
Thiếu niên ngày xưa thích văn chương hoa hoè khi đó hình như rất chật vật, Tấn Án nhìn hắn hồi lâu, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì.
Hắn vội vã chạy vào thành, đã nghĩ ra rất nhiều lời tốt đẹp.
Cả đời hắn chưa từng nghĩ tới nên nói lời tốt đẹp như thế nào, nhưng dọc đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao công nhận Thẩm Diên, làm sao nói cho y biết, y đã làm rất tốt.
Hắn nghĩ, Thẩm Diên nhìn thấy hắn nhất định sẽ tức giận, sẽ tự ti khó chịu, thậm chí còn tránh né không chịu gặp hắn.
Nhưng dù có thế nào cũng được, dù y có hận hắn bao nhiêu cũng được.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thẩm Diên, liền biết không ổn.
Thẩm Diên lẳng lặng ngồi trong nhà cũ, giống như người vẽ trên giấy, tái nhợt mà đơn bạc, giương mắt lẳng lặng nhìn hắn, toàn thân, ngay cả môi cũng không có một tia huyết sắc.
Đôi mắt không có cảm xúc.
Hắn đứng ở cửa, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng đến lòng bàn chân.
Hắn nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "... Chiếu Sương đâu?"
Thẩm Diên nói: "Giống cha mẹ ta."
Tuẫn thành rồi.
Vệ Toản cuối cùng cũng nhận ra, khi Tấn Án gặp hắn, thần sắc muốn nói lại thôi kia đã chứa đựng những gì.
Lúc Thẩm Diên đến, võ tướng trấn thủ thành Khang Ninh đã tử trận, Tấn Án có thể âm thầm giúp đỡ y, nhưng không thể công khai ra mặt cho y được.
Thẩm Diên trong tay một quân cờ cũng không có, không giống cha mẹ, y thậm chí không thể tự lên được ngựa, ngồi trấn thủ hai tháng, tướng lĩnh duy nhất y có thể sử dụng là Chiếu Sương đã ở bên cạnh y nhiều năm.
Thẩm Diên dạy kiếm cho Chiếu Sương ngày này qua ngày khác.
Chiếu Sương bảo vệ y đêm này qua đêm khác.
Thẩm Diên không thể luyện võ, y đem tất cả nguyện vọng luyện kiếm cưỡi ngựa bắn cung, ký thác lên người Chiếu Sương.
Trong giai đoạn gian nan nhất, điều duy nhất có thể an ủi y, chính là Chiếu Sương ngày càng mạnh mẽ kiên cường hơn y.
Tân quốc khí thế hung hãn, mỗi bước đi của Thẩm Diên càng nguy hiểm hơn.
Cuối cùng đem Chiếu Sương hãm vào.
Thẩm Diên nói: "Ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ chết.
"Nhưng ta đã không còn cách nào khác."
Thẩm Diên nói: "Nàng lần nào cũng gạt ta, nói không sao đâu, nói nàng từ nhỏ đã muốn làm nữ tướng quân."
"Nàng nói nếu nàng được phong nữ hầu, sẽ có thể bảo vệ được ta."
"...... Nhưng nàng không về được nữa."
Thẩm Diên hồi lâu không nói chuyện.
Căn nhà cũ này phủ đầy bụi bặm, lúc trước Thẩm Diên đi đến đâu, hai cô nương đều dọn dẹp phòng sạch sẽ.
Hôm nay tiểu cô nương Tri Tuyết không biết ở đâu, chắc là không có tâm tư quét dọn.
Hắn cũng không biết Thẩm Diên đã ngồi ở chỗ này khô héo bao lâu, dưới mắt y tích tụ lâu ngày đen kịch, phảng phất một chút sức sống cuối cùng đã tan biến.
Vệ Toản ngồi một hồi lâu, mới dè dặt khuyên y: "Ngươi ngủ một giấc đi."
Thẩm Diên không đáp lại.
Vệ Toản cẩn thận tiến lên hai bước, bế Thẩm Diên lên, muốn đặt y lên giường.
Quả thật nhẹ đến dọa người, một nam nhân trưởng thành sẽ không thể nhẹ như vậy, hắn dường như đang ôm một nắm xương trắng.
Ý nghĩ này càng khiến hắn hoảng hốt.
Hắn không thể suy nghĩ cẩn thận.
Thẩm Diên bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.
Y ngay cả khí lực nắm chặt hắn cũng không còn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt.
Hắn nghe Thẩm Diên gặn từng chữ gọi: "Vệ Toản."
"Nếu ta giống như ngươi, có được dũng khí vượt qua vạn người."
"Nếu ta giống như ngươi, là danh tướng bất phàm."
"Nếu ta giống như ngươi, có phải sẽ không có nhiều người phải chết như vậy hay không?
"Có phải ta có thể giữ Chiếu Sương lại hay không?"
Vệ Toản không dám nói gì, cũng không dám trả lời.
Hắn không thể nói ngay cả hắn cũng không bảo vệ được tất cả, cũng không thể nói nếu là hắn thì sẽ có biện pháp.
Hắn không biết Thẩm Diên xem hắn là gì, là một lưỡi dao sắc bén tự khiển trách mình, hay là hy vọng tồn tại trong ảo tưởng.
Hắn chỉ biết, hắn đến muộn.
Trong nháy mắt đó, giống như ánh lửa cuối cùng trong người Thẩm Diên bùng lên, sau đó y lặng lẽ nhìn hắn, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Hắn không biết Thẩm Diên đã ngủ chưa, hắn chỉ biết lẳng lặng ngồi bên giường y một đêm.
Mãi cho đến hừng đông.
Đêm hôm đó hắn bị Thẩm Diên mê hoặc.
Bị sa lầy trong rất nhiều giả định.
Hắn từng cho rằng, chỉ có kẻ yếu đuối mới gửi gắm hy vọng vào những giả thiết, nhưng ngày hôm đó, hắn cứ lặp đi lặp lại một suy nghĩ.
Nếu hắn phát hiện ra khi Thẩm Diên gọi hắn, y đang lo sợ cầu cứu.
Nếu như hắn giữ Thẩm Diên ở bên người, chưa từng để y quay về kinh thành.
Thậm chí, nếu như hắn chưa từng nhổ bụi chuối tây lên, thời niên thiếu chưa từng cùng y đối địch, cho dù chỉ công nhận y một chút thôi.
Có phải Thẩm Diên sẽ không đi đến bước này.
Thẩm Diên từng là một người cứng cỏi như vậy.
Nhưng không có nếu như.
Đôi mắt Thẩm Diên không bao giờ sáng lên nữa.
Kể từ ngày đó, Thẩm Diên không bao giờ so đo với hắn, không bao giờ ghen tị với hắn nữa.
Thẩm Diên còn sống.
Nhưng hắn có một loại dự cảm.
Thẩm Diên sẽ sống không được bao lâu.
......
Trà lâu Xương Nghi.
Lúc Thẩm Diên nói chuyện phiếm, nhịn không được liếc nhìn đôi tay An vương - - trên đốt ngón tay An vương có một vết sẹo rất dày.
Giống như vết sẹo do bị tra tấn để lại.
Thấy y nhìn tay mình, An vương cũng tự mình đưa tay ra xem, nói: "Năm xưa bị ở Tân quốc, thật là xấu xí phải không?"
Thẩm Diên tựa hồ nhớ tới cái gì.
An Vương năm đó viết thiên tự tội* rất đẹp, nét chữ phượng múa rồng bay, hình thức nội dung hoàn hảo, chỉ là nghe nói từ khi trở về chưa từng thấy lại.
Thẩm Diên ngẩn ra, có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Không phải vậy, là Thẩm Diên thất lễ."
An Vương cười cười, lúc gã cười như vậy, luôn mang theo vài phần trưởng bối hòa ái nhã nhặn.
Thẩm Diên liền liên tưởng tới sự dung túng của Hoàng đế Gia Hựu đối với Vệ Toản.
Rồi lại nhanh chóng nhớ tới lời Vệ Toản đã nói với y.
An vương đã huỷ diệt phủ Tĩnh An Hầu.
Rước người Tân vào nhà, làm thiên hạ không biết có thêm bao nhiêu vong hồn vô tội.
Khi đối diện An vương, y luôn cảm thấy con người gã có chút vặn vẹo không được tự nhiên, dường như dưới sự hòa ái kia đang cất giấu cái gì không nói rõ được.
Y trước nay là người táo bạo thăm dò, nhưng giờ khắc này lại luôn cảm thấy hình như có gì đó nguy hiểm, liền theo bản năng đứng dậy nói: "Điện hạ ngồi đây nghe chuyện, Thẩm Diên cáo lui."
Đột nhiên bị đè tay lại.
Bàn tay méo mó đầy vết sẹo mà y vừa mới nhìn thấy, đang đặt ở trên tay của y.
Rõ ràng chỉ đè tay y lại, không có hành động mập mờ gì, nhưng hoàn toàn khác với lúc Vệ Toản chạm vào y.
Rùng mình, Thẩm Diên nhớ tới cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Thời niên thiếu y mắc phải chứng sợ rắn, hễ gặp ác mộng sẽ nhớ tới mắt rắn.
Đen kịt, trống rỗng, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào thời khắc suy yếu của y. Thân thể sặc sỡ từng tấc từng tấc chuyển động trong đêm.
Nhanh như chớp, cắn lấy da thịt của y. Thân rắn lạnh như băng, quấn quanh thân thể y, chờ đợi thời khắc y ngạt chết.
Trong mộng, y không thể la hét, cũng không biết tìm sự giúp đỡ ở đâu.
Nọc độc từ răng nanh, từng giọt một được tiêm vào thân thể y.
Y dần dần tê liệt, cả người lạnh như băng, sợ hãi trong yên lặng, tiến gần hơn đến cái chết xám trắng.
Liên tưởng này đột nhiên xuất hiện.
Khi y định thần lại, nhìn thấy An Vương đang cười hỏi: "Ngươi sợ ta sao?"
Loại cảm giác này rất mơ hồ, Thẩm Diên không thể nói là sợ hãi, chỉ rũ mắt lắc đầu.
Thật hiếm khi không thăm dò và giải thích.
Chỉ có yết hầu giật giật.
An Vương lại hỏi: "Vậy sao ngươi lại vội vã rời đi như vậy?"
"Chẳng lẽ ta đã đến tuổi khiến thiếu niên chán chường rồi sao?"
Thẩm Diên chỉ đành hời hợt cười nói: "Chỉ là không nghĩ tới, điện hạ lại nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Thẩm Diên."
An Vương cười nói: "Ta chỉ tò mò thôi."
"Sớm nghe nói Tĩnh An Hầu phủ xuất hiện một đôi nhân tài, ta đã từng gặp Vệ gia tiểu hầu gia ta, hôm nay nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng không thua kém."
Bàn tay của An Vương vẫn còn đè trên mu bàn tay y.
Làn da lạnh lẽo, xúc cảm từ vết sẹo, giống như một con rắn khô lạnh. Cop q????a cop lại, ????????ở lại ????????a????g chí????h # ????????ùm????????????уệ????.???????? #
Gã đang nghi ngờ y và Vệ Toản sao?
Lông mi Thẩm Diên lại run lên.
Y áp xuống rất nhiều tâm tư, ép buộc mình ngồi trở lại vị trí.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Khoảnh khắc tiếp theo, y còn chưa kip ngồi xuống, cả người đã bị kéo mạnh.
Tầm mắt quái dị kia đột nhiên bị bóng lưng cường tráng ngăn lại, sự lạnh lẽo trên mu bàn tay cũng biến mất không dấu vết.
Thay vào đó, Vệ Toản nắm chặt cổ tay y, chân mày nhíu chặt.
Dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vương.
Hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cau mày.
Y nhẹ nhàng kéo góc áo Vệ Toản, sau đó thấp giọng gọi: "Vệ Toản."
Vệ Toản không nên để lộ vào lúc này.
Nhưng dường như hắn không nhận ra, ngay cả hành lễ cũng chưa làm, chỉ tiện tay ném một lệnh bài trước mặt An vương.
Trong đôi mắt hẹp dài lạnh lùng ẩn chưa lửa giận vô tận, nhưng hắn chỉ lạnh giọng nói: "Mấy ngày trước điều tra án mưu nghịch, bắt được Dạ thống lĩnh, sau khi thẩm tra, hắn chính là người hầu cũ của An vương."
"Còn có người tận mắt chứng kiến hắn từng ra vào biệt viện của An Vương điện hạ."
"Phụng lệnh Thánh thượng, mời điện hạ vào phủ nha hỗ trợ điều tra."
"Mời."
An Vương dừng một chút.
Gã giương mắt nhìn Thẩm Diên, suy nghĩ một lát, bưng lấy chén trà lên cười nói: "Hôm nay e là có chút hiểu lầm cần xử lý, nếu Thẩm công tử có hứng thú, lần sau lại nói tiếp..."
Chợt "bốp" một tiếng giòn vang.
Chén trà trong tay An vương bể tan tành.
Mũi thương mà Vệ Toản đâm tới chỉ cách lòng bàn tay An vương chưa đầy một tấc, dường như chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể đâm thủng bàn tay đã chạm vào Thẩm Diên.
Hình như hắn cũng có ý định này.
Huyết sắc trong mắt cuồn cuồn dâng lên, thật lâu sau mới khắc chế được, lạnh giọng nói: "Chuyện liên quan đến án mưu nghịch, chỉ sợ trà này có độc, điện hạ xin hãy cẩn thận."
Bên kia, người kể chuyện vẫn đang kể: "Chỉ thấy tiểu Hầu gia cầm thương lên, liền đâm thủng cổ họng kẻ thù một lỗ máu to bằng ngón tay cái --"
Chợt nghe có tiếng vó ngựa, hình như là Kim Tước Vệ đến xử lý vụ án, bên dưới náo loạn ồn ào, Kim Tước Vệ ra lệnh phong tỏa trà lâu, người kể chuyện khẩn trương, bày ra vẻ mặt tươi cười đang giải thích cái gì đó.
An vương nghe thấy tiếng động, đôi mắt âm trầm, liếc nhìn Vệ Toản.
Gã không nói gì, mang theo người, xoay người xuống lầu.
Mơ hồ vang lên giọng nói lạnh lùng của Lương thị vệ: "Đắc tội".
Trong nháy mắt, lầu hai chỉ còn lại Thẩm Diên và Vệ Toản.
Lúc này Thẩm Diên mới lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng Vệ Toản, nắm vạt áo hắn kéo vào sau tấm bình phong.
Y mím môi, hơi cau mày nói: "Sao đột nhiên ngươi lại làm khó An vương, lúc này còn chưa tra ra chứng cứ xác thực, làm vậy khác nào rút dây động rừng..."
Lời còn chưa dứt.
Đã bị Vệ Toản ôm chặt vào lòng.
Thẩm Diên giãy giụa mấy lần đều không thoát được, lại không nhìn thấy biểu tình của tiểu Hầu gia.
Y chỉ biết, hiện giờ giữa y và Tri Tuyết chỉ có một tấm bình phong ngăn cản, Tri Tuyết chỉ nhìn vào cái bóng là có thể nhận ra bọn họ ôm nhau.
Nhất thời da mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vệ Toản, ngươi buông ta ra, còn có người kìa."
"Không phải ta đã nói với ngươi là ta không đồng ý sao, ngươi đừng giỡn mặt với ta...."
Y càng bị ôm chặt hơn.
Cổ tay bị kẹt sau lưng, còn Vệ Toản đang vùi mặt vào cổ y.
Thẩm Diên gần như đã có thể tưởng tượng được, đôi mắt của Tri Tuyết bên ngoài tấm bình phong đang trợn tròn.
Vành tai khuôn mặt đều đỏ bừng, y lại cố gắng giãy dụa, giẫm lên giày của Vệ Toản vài cái, nhưng vẫn không thoát được.
Sau khi lãng phí quá nhiều sức lực một cách vô ích, động tác của y dần dần yếu đi.
Chỉ cảm thấy lồng ngực Vệ Toản phập phồng, vùi vào cổ y, là tiếng hít thở khàn khàn lộ ra thống khổ.
Y sững sờ một lúc, rồi nói.
Vệ Toản, ngươi...... làm sao vậy?