Edit: Gấu Gầy
Vệ Toản bị dính nước miếng chó, quần áo ướt một nửa, đành phải mượn chỗ Thẩm Diên tắm rửa.
Lúc hắn tắm ra, gió nhẹ thổi qua, rất là mát mẻ, tôm càng xanh cuốn và bột hồng tẩm mật hắn muốn ăn đều được bày sân trên bàn nhỏ, kết hợp với mấy món ăn sáng, còn có một chén băng lạc*, điểm xuyết các loại đậu và trái cây, nhìn rất ngon miệng giải khát.
Tri Tuyết Chiếu Sương ngồi dưới bóng cây bệt dây thừng.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Thẩm Diên đang ngồi ở bậc thềm đút cho hai con chó lớn ăn.
Cách đó không xa còn dựng một người rơm để huấn luyện chó, người rơm cũng bị liếm ướt sũng.
Trên đó dán một tờ giấy.
Hắn lại gần nhìn, phát hiện Thẩm Diên vẽ hắn, mũi lệch miệng lệch, lỗ mũi hướng lên trời, con mắt bị lé.
Kỹ thuật vẽ tương đối kém cỏi, chỉ có sự ngạo mạn là đặc biệt rõ ràng.
Có thể thấy được là do Quốc Tử Giám chỉ dạy vẽ, chứ không kiểm tra kỹ năng học sinh.
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Diên, nói: "Thẩm Chiết Xuân, trong lòng ngươi ta như vậy sao?"
Thẩm Diên nói: "Ta vẽ không giống hả?"
Anh cười khẽ một tiếng, nói: "Giống quần què!"
"Với bức tranh này của ngươi, cả đời cũng không cần lo lắng tai họa vu cổ."
"Ngươi có đâm tiểu nhân, cũng không ai biết người ngươi đâm là ai."
Thẩm Diên tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cầm chén băng lạc trên bàn, ngồi bên cạnh Thẩm Diên, chậm rãi ăn hai miếng giải khát, liền cười hỏi hắn: "Ngươi lấy đâu ra hai con chó lớn như vậy?"
Thẩm Diên nói: "Ta bảo Chiếu Sương đi mua, không dễ huấn luyện, hiểu rõ tính người, càng hung dữ càng tốt."
Hắn lẩm bẩm: "Đồ xấu xa."
Thẩm Diên nói: "Uy phong cỡ này, có thể mang đi săn rồi."
Đáy mắt có vài phần vui mừng, y thật sự rất yêu thích hai con chó lớn này.
Vừa đưa tay ra, đầu hai con chó dữ thay phiên nhau chen vào lòng bàn tay của y.
Vệ Toản nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi khác với vẻ bề ngoài quá đi."
Đây là chuyện phải ở chung lâu ngày với Thẩm Diên mới có thể phát hiện.
Tiểu công tử vùng sông nước Giang Nam, hay ăn ngó sen đường mật, thổi tiêu trúc tím, ngồi thuyền tán đen, mặt mày thanh thoát như xuân, lại thêm một bụng Ngô ca đa tình.
Nhưng lại thích chiến thuật tinh diệu, chó dữ nguy hiểm, ngựa hoang khó thuần, chim ưng hung hãn.
Đầu lưỡi đỏ rực của hai con chó dữ liếm qua lòng bàn tay non mịn của Thẩm Diên, không biết có ngưa ngứa hay không.
Thẩm Diên nhếch khóe môi, cười nhạo nói: "Ừm, nhiều năm rồi, tiểu Hầu gia cũng coi như bắt đầu quen biết ta."
"Thật đáng mừng."
Thẩm Diên tâm tình tốt hơn rất nhiều, đút Đại Mao Nhị Mao xong, rửa sạch tay, dùng khăn lau khô.
Vệ Toản hỏi: "Thế nào, hết giận rồi sao, bây giờ trong lòng thoải mái rồi à?
Thẩm Diên khẽ cười một tiếng.
Hắn đã quen với tính khí của Thẩm Diên.
Tiểu bệnh tử cảm thấy bản thân chịu thiệt, y nhất định tìm cách trả thù, không trả thù được sẽ rất khó chịu.
Nhưng sau khi y trút giận xong, sẽ rất dễ nói chuyện.
Vệ Toản vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Thẩm Diên ngồi xuống.
Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, ngồi trở lại bên cạnh hắn, hừ nhẹ: "Tiểu Hầu gia thật là thủ đoạn, đánh một gậy cho một quả táo ngọt."
Vệ Toản bị y làm cho buồn cười, liếc mắt nhìn y, nói: "Thẩm Diên, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ai ăn gậy, ai ăn táo ngọt?"
"Đã mời hai ôn thần đến đánh ta một côn, lại còn cắn ngược ta một cái."
Thẩm Diên bật cười.
Vệ Toản hỏi: "Táo của ta đâu?"
Thẩm Diên chỉ chỉ điểm tâm đặt trên bàn, lại chỉ chỉ băng lạc trên tay hắn: "Cái này không phải sao?"
Vệ Toản nhướng mày, nhìn y nói: "Thẩm Chiết Xuân, có phải ngươi bắt nạt ta hơi quá không?"
Thẩm Diên lầm bầm: "Thỏa mãn đi, Tri Tuyết còn không cho ta ăn."
Vệ Toản trong lòng biết, nàng sợ y ăn đồ lạnh nhiều sẽ không tốt cho thân thể.
Kỳ thật, ăn một chút cũng không sao.
Chỉ là tiểu bệnh tử đối với bên ngoài rất bá đạo, nhưng trong sinh hoạt lại rất nghe lời, bị Tri Tuyết quản đến đáng thương.
Vệ Toản nhìn xung quanh, phát hiện các cô nương trong phòng Thẩm Diên đều đang đùa giỡn dưới bóng cây.
Hắn tìm một vị trí không ai nhìn thấy, bưng chén băng lạc, nhẹ giọng nói: "Lại đây."
Ánh mắt Thẩm Diên hơi sáng lên, đi theo hắn.
Hắn liền múc một muỗng băng lạc trắng như tuyết, đưa đến bên môi Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhìn qua, ghét bỏ nói: "Ngươi dùng rồi."
Hắn nheo mắt lại, nói: "Có ăn hay không?"
Thẩm Diên dừng một chút, hơi lúng túng, lại há miệng, đem muỗng băng lạc ngậm vào.
Trái cây đá bào hoà quyện với mùi sữa thơm ngát lọt vào khoang miệng mát lạnh.
Thẩm Diên rất nhiều năm không nếm qua hương vị này, y híp mắt cong khóe miệng, vui sướng như là mèo nhỏ trộm được cá ngon.
Lại nhìn sang hắn.
Hắn được một tấc tiến thêm một thước, nói: "Ngồi xích qua một chút."
Thẩm Diên vừa ngồi xuống, hắn liền kéo y vào lòng, đặt lên đùi mình.
Thẩm Diên cả kinh, theo bản năng nhìn về hướng Tri Tuyết Chiếu Sương.
Thấy không ai nhìn thấy bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang muốn giãy dụa.
Một muỗng băng lạc mát lạnh lại đưa đến bên môi.
Thẩm Diên đâu tranh tư tưởng một hồi lâu.
Không chống đỡ được, cúi đầu cẩn thận ăn một miếng.
Vệ Toản nặng nề ôm y vào lòng, ngửi mùi thuốc thoang thoảng, cảm thấy mình có thể để hai con chó kia liếm thêm mười tám lần nữa.
Tim đập nhanh hơn.
Cứ ôm như vậy, đút hai ba muỗng, liền ngừng, đặt chén băng lạc sang một bên.
Thẩm Diên có chút bất mãn nhìn hắn.
Hắn nói: "Ngươi đừng ăn vội, sẽ lạnh bụng."
Thẩm Diên nói, không lạnh.
Lòng bàn tay của hắn liền cách áo mỏng, dán vào cái bụng mềm mại.
Cười nói: "Đúng là không lạnh thật."
Chẳng những không lạnh.
Toàn thân Thẩm Diên còn hơi nóng, vành tai có chút ửng hồng.
Cho dù là thiếu nữ khuê phòng không hiểu chuyện, cũng biết rõ, giờ khắc này có bao nhiêu cám dỗ phải vượt qua.
Huống chi Thẩm Diên.
Vệ Toản không nhịn được cười, cắn vào vành tai y, lại
nhẹ nhàng hôn dọc theo cổ.
Hai má ửng hồng, lông mi khẽ run, cần cổ trắng ngần, bờ vai dưới lớp áo mỏng mông lung.
Từng chút từng chút, triền miên như không có điểm dừng.
Hắn đoán rằng Thẩm Diên sẽ thích.
Chắc chắn thích hơn lúc hai con chó dữ cọ vào lòng bàn tay.
Mãi cho đến khi hắn thò tay vào vạt áo, Thẩm Diên mới tức giận uy hiếp gọi hắn: "Vệ Toản."
Vệ Toản cúi đầu khẽ cười.
Chén băng lạc đã tan chảy.
Hóa thành một mớ bột nhão.
Vệ Toản lại ôm người vào lòng, thì thầm bên tai Thẩm Diên: "Nếu Tri Tuyết biết ta lấy một chén băng lạc làm hỏng ngươi, nàng ấy nhất định tức chết."
"Không chừng sẽ xách chổi quét ta ra ngoài, bảo ta không được vào viện của ngươi nữa."
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cũng biết sao."
Lại nhìn tiểu cô nương vài lần rồi nhíu mày, sợ người ta phát hiện ra bọn họ không ra thể thống như vậy.
Thẩm Diên đẩy hắn ra.
Rồi lại bị hắn ôm chặt không buông.
Hắn cười cười dỗ dành Thẩm Diên: "Thẩm ca ca, ở lại thêm một lát đi."
Sau đó tiếp tục hôn.
Hắn làm sao không biết mình càn rỡ thô lỗ.
- hắn vốn không phải văn nhân tú tài nho nhã, có khả năng chịu đựng sự cô đơn mà ngâm thơ đối ẩm.
Hắn khao khát quá nhiều, tham lam quá nhiều.
Thẩm Diên không cam lòng cho hắn.
Hắn sẽ dụ dỗ lừa gạt chiếm đoạt.
——
Tùng Phong viện đêm nay tắt đèn rất sớm.
Tri Tuyết vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi y: "Sao tối nay người không đọc sách."
Thẩm Diên ở trong màn "Ừm" một tiếng, nói: "Ta hơi mệt, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tri Tuyết cười nói: "Đúng rồi, càng ngủ không ngon, càng dễ sinh bệnh."
Tri Tuyết lại nói chuyện phiếm với y: "Đúng rồi, chúng ta không phải muốn trong viện của mình cũng có một cái xích đu sao?"
"Tiểu Hầu gia trước khi đi còn giúp ta dựng xích đu, chỉ là buộc hơi xa, ngài ấy nói hai cái cây gần đây không đủ chắc chắn, sợ treo lên không được."
Thẩm Diên trong lòng cười lạnh, hắn muốn đuổi các ngươi đi xa một chút thì có.
Như vậy hắn mới dễ làm xằng làm bậy.
Nhưng y không có vạch trần, chỉ dặn dò: "Hắn làm có chắc chắn không, ngày mai các ngươi tìm người nhìn thử xem sao, để tránh bị ngã."
Tri Tuyết cười hì hì nói: "Chắc chắn mà, Chiếu Sương nói nút thắt rất ổn, giống như kiểu thắt dùng để dựng lều trong quân đội."
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng, nói: "Lúc chơi cẩn thận một chút."
Tri Tuyết vui vẻ đáp một tiếng, tắt đèn, sau đó bước ra khỏi phòng.
Thẩm Diên nằm nghiêng trên giường.
Cái nóng của đêm không thể biến mất được.
Y mê man, giống như đang nằm trước hiên nhà, ban ngày ánh mặt trời thiêu đốt làm cho ván gỗ nóng lên, đến buổi tối mới lộ ra vài phần ấm áp.
Nụ hôn kín không kẽ hở, xúc cảm mềm mại trên môi.
Vệ Toản thường ngày kiêu ngạo, trong nháy mắt chỉ còn lại đôi mắt động tình.
Y siết chặt ống tay áo, nhíu chặt lông mày.
Vệ Toản vừa tắm xong, tóc chưa buộc lại.
Lúc cúi đầu hôn y, những lọn tóc ẩm ướt kia tựa như có sinh mệnh, chui vào cổ áo y, trượt lên vai y.
Thẩm Diên cuộn tròn trong góc giường, càng giãy dụa, cố gắng xua đuổi mọi thứ ra khỏi đầu mình, càng đọng lại những nụ hôn tinh tế, thân mật.
Y hoảng hốt nghe thấy có người gõ cửa sổ phòng mình.
Nhất thời lỗ tai đỏ bừng, thầm nghĩ tên khốn này ăn ngon ngọt chưa đủ sao, lại muốn làm gì.
Há miệng định gọi Tri Tuyết, cầm chổi quét anh ra ngoài.
Nhưng vẫn không lên tiếng.
Y rón rén nhảy xuống giường, bước tới mở cửa sổ.
Không có ai cả.
Chỉ có một cơn gió nhẹ ban đêm, thổi qua gò má hơi nóng, mang theo một chút mát lạnh.
Thẩm Diên cũng không biết giờ khắc này mình đang cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Y rũ mắt xuống.
Lại phát hiện trên bệ cửa sổ có một quả cầu thỏ trắng mắt đỏ.
Trông giống hoa tiêu lần trước, nhưng to hơn, lông xù tròn vo, cũng béo như bánh trôi.
Chỉ là không biết vì sao, thần thái của con thỏ lại không cam lòng, hai mắt trừng lên.
Hung dữ đến thơ ngây khả ái.
- cư nhiên dám cười nhạo y.
Thẩm Diên mím môi.
Tức giận đến mức nắm chặt con thỏ bánh trôi nhỏ.
Bỗng nhiên, y nghĩ đến dáng vẻ tiểu cô nương xỏ chỉ luồn kim dưới ánh đèn của tiểu Hầu gia.
Y nghĩ, Vệ Toản làm đến nghiện rồi sao?
Để nó trên giá thì quá ngu ngốc, để trên bàn lại khó coi.
Tiện tay ném tới đầu giường.
Y đối diện với vẻ mặt của con thỏ, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nhìn càng thấy tức giận.
Cuối cùng một cước đá xuống dưới chân.
Còn định trong mơ sẽ giẫm bẹp Vệ Toản và con thỏ của hắn.
—-----
Chú thích:
(*) Băng lạc: Bing Fen 冰粉.
Món này nôm na là thạch rau câu, gồm có cơm rượu, các loại đậu, trái cây, để thêm đá bào.
Ăn vào ngọt thanh, vị của cơm rượu tạo nên điểm nhấn khá lạ.