Ngày hôm sau, Vệ Toản tỉnh dậy sau cơn say trên giường của Thẩm Diên, mùi thuốc quen thuộc khiến hắn ngủ muốn ngủ nướng.
Hắn cũng không say đến quắc cần câu, ít nhất còn nhớ rõ mình đến chỗ Thẩm Diên làm loạn, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, sau đó rượu lên tới đầu, hắn ngửi được mùi thuốc trên người Thẩm Diên, liền thiếp đi.
Lúc tỉnh lại nhìn thấy Liên Nhi đang gấp khăn, đặt chậu nước sang một bên, nàng thấy hắn liền khúm núm hành lễ: "Tiểu hầu gia."
Hắn dừng một chút, nhớ tới thần sắc Thẩm Diên ôm lấy cổ hắn tối qua, không biết tại sao, cổ họng ngứa ngáy.
Tiểu nha đầu Liên Nhi ngơ ngác thò đầu nhìn hắn.
Hắn bỗng ho khan một tiếng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu mới nói: "Công tử nhà ngươi đâu?"
Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Đêm qua, công tử mang Tri Tuyết Chiếu Sương tỷ tỷ về trước rồi."
Vệ Toản vốn định nhấc người dậy, động tác liền dừng lại: "Tối qua về? Về? Về đâu?"
Liên Nhi bị hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng nói: "Về... về Thẩm gia rồi, còn có thể về đâu được."
Vệ Toản sửng sốt hồi lâu.
Chợt nhớ đến tối qua, Thẩm Diên mượn hắn say rượu thăm dò hắn.
Trước đây thế nào, có phải chưa từng thích y.
Hắn trong cơn say, còn nghiêm túc giải thích, không phải không thích, chỉ là ta ngu ngốc.
Liền thấy Thẩm Diên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói, thì ra đúng là chưa từng ở bên nhau trong mộng.
Không phải vì câu nói ngu xuẩn đó chứ?!
Vệ Toản nhất thời ngồi tại chỗ.
- Uống rượu hỏng việc! Uống rượu hỏng việc mà!
Hắn chợp lấy xiêm y rồi nhảy vội xuống giường.
+++
Người của thân tộc Thẩm gia đều tới kinh thành, chen chúc trong một tòa nhà, hiện giờ mạch nước ngầm bắt đầu chảy qua, tôi tớ qua lại, không một ai dám lớn tiếng.
Trong nội viện có một quý nhân của Thẩm gia.
Ngay cả tôi tớ cũng biết, Thẩm Diên đêm khuya đến thăm, cùng Thẩm lão gia nói chuyện một đêm.
Lúc bình minh.
Thẩm lão gia liền yêu cầu tất cả thân tộc đưa tiền, ói ra phần tài sản của thái gia từ mấy năm trước.
Bây giờ đám thân tộc Thẩm gia đều đồng loạt khóc lóc chửi rủa, ai ngờ tới kinh thành một chuyến, tiền đồ không có, lại phải đem dầu mỡ cạo trước một tầng.
Thẩm Diên nhấp một ngụm trà, cách cửa sổ, có chút mệt mỏi nhìn kẻ đến người đi, thấy người hầu bước đi nhẹ nhàng, liền nhịn không được cười một tiếng: "Trước đây những người này ở trước mặt ta, không phải như vậy đâu."
"Có thể thấy, ỷ thế hiếp người vẫn thoải mái nhất."
Chiếu Sương ôm kiếm đứng ở phía sau, không hài lòng nói: "Sự tình đã đàm phán xong, công tử cần gì phải tự mình trở về."
Thẩm Diên bĩu môi, nói: "Nếu ta không về, bọn họ lại kéo đến Hầu phủ làm loạn? Bọn họ xuất hiện trước mặt Vệ Toản còn chưa đủ sao?"
Ngày trước lúc Vệ Toản đi tòng quân, mỗi ngày bọn họ đều tới cửa quấy rầy Hầu phu nhân, y đã rất khó xử.
Bây giờ hắn đã trở về, nếu thật sự để những người này tới cửa, chỉ sợ mặt mũi y sẽ mất sạch.
Y vừa nhớ tới thần sắc nhìn thấy Vệ Toản như sợ bị ăn thịt của Thẩm lão gia, liền cảm thấy chán ghét khó xử.
Chiếu Sương nói: "Vậy cũng không cần phải chạy tới đây trong đêm, không màng gió lạnh."
Thẩm Diên rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Trong lòng ta không thoải mái, nên muốn người khác cũng phải khó chịu."
Nhất là Thẩm gia.
......
Hôm qua vừa mới hồi phủ.
Vệ Toản vừa mới ra ngoài, bá phụ của y, Thẩm lão gia đã tha thiết mỉm cười hỏi cháu trai của mình, tiểu Hầu gia bây giờ đã có ai chưa?
Thẩm Diên trì trệ một chút, chỉ nói: "Thẩm gia cũng muốn có Hầu phu nhân? Suy nghĩ ngộ nghĩnh vậy?"
Thẩm lão gia lại cười nói: "Chính thất không được, nhưng thiếp thất thì có thể được."
"Chiết Xuân, tứ muội của con bây giờ đã đến tuổi thích hợp để hứa gả cho người ta."
Thẩm Diên nghe xong, không biết tại sao, lại bực mình tức giận.
Vì thế lạnh giọng: "Người người đều biết ta với tiểu Hầu gia không được hòa thuận, bây giờ lại đưa muội muội đến làm thiếp thất cho hắn, Thẩm Chiết Xuân ta trèo cao Hầu phủ, sẽ trở thành loại người gì trong mắt thiên hạ?"
"Nếu bá phụ muốn người khác ghê tởm ta, cũng không cần phải quanh co như vậy."
Thẩm lão gia nghe xong liền ngượng ngùng cười cười, nói: "Cháu suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn thân càng thêm thân mà thôi."
Thẩm Diên trong lòng chán ghét, miệng lưỡi lại càng sắc bén hơn: "Thẩm gia với Hầu phủ mà thân thiết cái gì? Bá phụ đếm kỹ xem, có ai họ Vệ không? Có ai coi trọng võ tướng không?"
"Năm đó Tĩnh An Hầu bị giáng chức đến Giang Nam, tìm tới cửa xin giúp đỡ, các người âi nấy đều phỉ nhổ một câu võ phu thô bỉ."
"Hôm nay ta thật không hiểu, cái gì thân càng thêm thân, là muốn gửi người đến trèo cao, hay muốn Thẩm Chiết Xuân ta trèo cao?"
Thẩm lão gia bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt vừa đen vừa đỏ, có lẽ không ngờ tới, tiểu bệnh tử mà lão nhiều năm không gặp, chẳng những lấy lại tinh thần, mà còn dựa vào Hầu phủ, ăn nói ngày càng mạnh miệng.
Lúc này mới nói: "Nếu cháu đã nghĩ như thế, vậy thì thôi."
Sau khi Thẩm lão gia rời đi, Thẩm Diên ngồi đó một hồi, liền hiểu được sự cay nghiệt của mình đến từ đâu.
Vệ Toản, thê thiếp.
Chữ nối liền chữ với nhau, liền cảm thấy phiền não.
Đêm qua Vệ Toản lại tới.
Vệ Toản say rượu, còn y thì không.
Thế mà lại trơ mắt để hắn hôn môi, cố ý hỏi hắn có cưới vợ hay không, Vệ Toản bảo y ôm hắn, y cũng ôm.
Y cố ý dụ dỗ để hắn thích mình, muốn ở trong mắt hắn, nhìn thấy hắn đối xử với mình thật khác biệt.
Vệ Toản đối xử với y càng khác biệt, y càng đắc ý, càng khinh cuồng.
Hắn vốn ghen tị với Vệ Toản, nhưng bây giờ lại giống như đem hết tâm can đặt lên người Vệ Toản, vì hắn mà vui, vì hắn mà buồn.
- Làm người ta không cam lòng.
Y tay ném sách lên bàn, lại hô một tiếng: "Chiếu Sương."
Chiếu Sương đáp lời.
Nàng thấy công tử nhà mình ỉu xìu nằm trên bàn, chỉ toát ra một đôi mắt xinh đẹp.
Chiếu Sương thấy y như vậy, sắc mặt cũng dịu đi, nhẹ giọng hỏi: "Người sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Diên đáp: "Không có."
Chiếu Sương lại hỏi: "Vậy là đang nhớ tới chuyện gì không vui?"
Thẩm Diên: "......"
Một lúc lâu sau mới hừ một tiếng: "Vệ Toản."
Chiếu Sương nghe vậy ngẩn ra, không khỏi bật cười, khẽ "Ừm" một tiếng.
Thẩm Diên rũ mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, không cam lòng thôi."
"Rõ ràng hắn cái gì cũng có."
Người thân cũng tốt, bạn bè cũng được.
Tiểu Hầu gia như hắn muốn thứ gì, không phải đều có người mong muốn đưa đến trước mặt hắn sao, còn sợ hắn nhíu mày chê phẩm chất không đủ tốt.
Dựa vào cái gì muốn đoạt đi chút tâm tư này của y chút.
Tâm tình như vậy, so với ghen tị càng mờ mịt, không có cách nào mở miệng nói với Chiếu Sương, người y xem như tỷ tỷ.
Hơn nửa ngày mới ủ rũ nói: "Thôi, bây giờ ta cũng không cần hầu hạ, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, không bằng đi giúp Tri Tuyết nhìn xem bọn họ giao ra những gì, có đủ để bù đắp di sản của tổ phụ năm đó hay không."
"Nếu thích thứ gì, trực tiếp cầm lấy là được."
Chiếu Sương nói: "Ta không đi, Tri Tuyết đếm là được, bên cạnh người không có ai, ta lo lắng lắm."
Thẩm Diên chống cằm, chậm rãi nói: "Thẩm gia hiện giờ chắc là không có tâm tư hại ta đâu."
Thẩm gia mấy năm nay cũng không còn thịnh như xưa.
Mấy năm nay Hoàng đế Gia Hữu sa thải không ít quan văn dư thừa, muốn vào triều đình mà không cần thi cử càng ngày càng khó khăn.
Bây giờ bọn họ thấy y có chỗ dựa vững chắc, lại có hy vọng vào triều.
Chẳng những không có ý định hại y, còn phải dốc sức, lấy ra tiền tài để nâng đỡ y, dỗ dành y.
Tiền mới thật sự là thứ tốt.
Thật ra khi nhìn thấy thẩm gia gửi thư, y mới nhớ tới chuyện này.
Theo dự đoán trong mộng của Vệ Toản, sau khi Vệ Toản vào tù, Hầu phủ sẽ bị tịch thu. Thẩm Diên y bất quá chỉ là một người khác họ, về sau lấy đâu ra tiền để khơi thông, cứu Vệ Toản ra, lại lấy đâu ra tiền luồn cúi, mua địa vị trong quân.
- Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là tài sản của tổ phụ.
Phần vốn nên cho phụ thân Thẩm Ngọc Cận của y, cho tới bây giờ chưa từng đến được tay y.
Cũng là một khoản tiền cực kỳ to lớn.
Kêu mấy người có tâm tư riêng của Thẩm gia gom góp tiền bạc, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, y lại sợ mất mặt, không muốn Thẩm lão gia đến Hầu phủ thêm một lần nào nữa.
Cho nên y tự mình tới đây.
Y với người Thẩm gia sống chung nhiều năm, nhiều ít nắm chắc nhược điểm của họ, bây giờ lại cáo mượn oai hùm ỷ vào gia thế của Hầu phủ.
Những người này một đồng bạc cũng không thể thiếu y.
Hầu gia với hầu phu nhân, hai người họ không biết ngày xưa y ở Thẩm gia học được bao nhiêu thủ đoạn, nên mới lo sợ đám người Thẩm gia leo lên đầu y, cho rằng y thật sự lương thiện thuần khiết, thậm chí muốn nhận y làm nghĩa tử.
Thẩm Diên nhắm mắt lại, hiện lên hình ảnh Vệ Toản thì thào hỏi y, hắn phải làm sao bây giờ.
Vệ Toản hôn y dưới ánh nến đỏ.
Còn có......
Vệ Toản say rượu vụng về nói dối, nhưng căn bản không che giấu được.
Hai người trong mộng không có dây dưa với nhau.
Lời nói dối của Vệ Toản mỏng như tờ giấy.
Sự đắc ý của y cũng bởi vậy mà sinh ra.
Vệ Toản lấy cớ tình duyên trong mộng đối tốt với y, y liền tiếp nhận, dương dương tự đắc, chờ xem thế nào.
Hiện giờ lời nói dối đã bị vạch trần, nhưng y lại ngu xuẩn, thật sự động tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết tại sao lại lao vào lòng Vệ Toản.
Thẩm Diên nằm dài trên bàn, ảo não đến mức gần như muốn kéo sợi chỉ thêu ra khỏi cổ tay áo..
Một lúc lâu, y mím môi nói: "Chiếu Sương, ta buồn ngủ rồi, ngủ thêm một lát đi."
"Nếu có người của Thẩm gia tìm tới cửa, liền nói ta không gặp, chặn họ lại."
Chiếu Sương đáp "Vâng" một tiếng, không nhịn được cười.
- ngủ thì ngủ đi, làm gì đi ngủ mà cũng tức giận như vậy.
++++
Thẩm Diên ở trong phòng chợp mắt một lát, khi tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng người.
Y đẩy ra một khe cửa sổ nhìn, liền thấy bên ngoài có chừng hai mươi người.
Y nhìn kỹ, hình như đều là tôi tớ của Hầu phủ, mặt mày sắc lạnh, cả người sát khí.
Mấy thiếu gia Thẩm phủ bên trái không biết tại sao, bưng mấy chậu băng, nhức eo mỏi tay.
Bên phải Thẩm lão gia đang cố hết sức nâng từng chồng sách lên.
Người cầm đầu đám người kia ngồi xuống, chậm rãi cười nói: "Ngươi đã muốn người trở về đây ở, cũng không phải không được."
"Chỉ là Thẩm ca ca của ta ở Hầu phủ được nuông chiều từ bé, lạnh không được, nóng không được, không có sách cũng không được."
"Không thể vừa về nhà, liền bị các ngươi mài hỏng đi."
Thẩm lão gia kia còn muốn bán nụ cười, nói: "Tiểu Hầu gia nói sao......"
Vệ Toản không kiên nhẫn ngắt lời, nói với thiếu gia bưng chậu băng: "Nâng chậu băng cao lên một chút."
Vệ Toản nói chuyện hàm chứa vài phần ý cười và uy hiếp, hắn chậm rãi nói: "Bưng thấp quá, khí lạnh không lên tới trên được."
"Bên này cao quá, tính để Thẩm Chiết Xuân đông lạnh sao."
"Ngươi run cái gì, sợ ta kêu mấy người phía sau đánh ngươi sao?"
Thẩm Diên: "......"
Y vốn định đuổi người đi là xong, lại thấy trước cửa một mảnh hoang đường.
Không thể không đẩy cửa ra, vị tiểu Hầu gia Tĩnh An Hầu phủ kia, đang ngồi trước cửa phòng y.
Y phục tím thêu chỉ vàng, trâm ngọc bảo thạch vấn tóc, hiếm thấy hắn ăn mặc tiêu sái tôn quý như vậy, đang khoanh tay mà ngồi, trong ý cười lộ ra vài phần nguy hiểm, đem mấy người Thẩm gia ra đùa giỡn.
Y chợt nhớ tới lời Tấn Án đã nói.
Mấy năm trước, Hỗn Thế Ma Vương trong kinh thành chính là Tiểu Hầu gia Vệ Toản.
Lần đầu tiên y đến kinh thành trông thấy Vệ Toản.
Đó là dáng vẻ vừa hứng thú lại vừa ngạo mạn.
Lúc đó hắn ngồi trên tường, không kiêng nể gì khoanh tay đánh giá y.
Đánh giá từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Làm như đang suy nghĩ, y có xứng với một tiếng "Thẩm ca ca" hay không.
- Ai ngờ bọn họ lại trở thành như ngày hôm nay.
Y vừa mới ra khỏi cửa một bước, liền nghe thấy một đám tướng lĩnh chấp tay hành lễ: "Thẩm công tử!"
Hơn hai mươi người đồng thời mở miệng, vừa tề chỉnh vừa hung dữ, làm mấy thiếu gia kia đều sợ muốn rớt chậu băng.
Thẩm Diên:...... Hầu phủ rốt cuộc phô trương như vậy từ bao giờ.
Vệ Toản thấy y đã thức, liền ngồi đó chậm rãi nhìn y: "Tỉnh ngủ rồi à?"
Ánh mắt giao nhau.
Thẩm Diên chợt nhớ chuyện đêm qua, đầu ngón tay bất giác phiếm hồng, nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tiểu Hầu gia cong cong khóe môi, hợp tình hợp lý nói: "Theo ngươi về nhà đó."
Cọc không tìm trâu.
Trâu liền tìm cọc.