Có Chiếu Sương ở ngoài cửa, tiểu bệnh tử trở nên rất nghe lời, mặt đỏ tai hồng mặc cho hắn hôn, không dám phát ra tiếng.
Chờ đến khi Chiếu Sương rời đi, y đã không còn một chút sức lực nào, phải dựa vào hắn nâng đỡ mới không ngã xuống đất.
Vệ Toản lúc này mới cảm thấy mình nhất thời xúc động, dường như đã đi quá xa.
Nhưng chuyện này ván đã đóng thuyền, hôn cũng hôn rồi, hắn không hề có ý định rút lại.
Hắn ôm Thẩm Diên vào lòng, dùng đầu ngón tay sờ khóe miệng mình, quả nhiên bị cắn chảy máu, lại nhịn không được ý cười, nhỏ giọng nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi cũng tàn nhẫn lắm."
Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi: "Vệ Toản, ngươi đợi đó..."
Phảng phất như ngay cả đầu lưỡi của y cũng bị hắn quần đến nát rồi.
Vệ Toản lười biếng cười nói: "Sao, lại muốn ta chép sách? Hay để cha ta đánh ta?"
"Ngươi cứ nói đại đi, ta làm theo là được."
Thẩm Diên cười lạnh một tiếng: "Ta sao có bản lĩnh làm gì được tiểu Hầu gia? Bây giờ ngươi có sợ gì đâu."
"Ngươi nói như vậy, có còn lương tâm không?"
Hắn nói: "Ta không có gì phải sợ sao?"
"Chiết Xuân, hôm nay ta sợ muốn chết."
Thẩm Diên đột nhiên giật mình.
Mấy vết ửng hồng vừa mới tan biến, lại dâng lên.
Một lúc sau, y thì thầm: "Ngươi... Ngươi sợ cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Diên, hắn như bị cỏ đuôi chó* gãi ngứa một chút, lại hôn lên vành tai y, cười khổ nói: "Nói chuyện bình thường với ngươi, ngươi nghe không vào, nhất định phải nói sợ, ngươi mới chịu nghe đúng không."
Thẩm Diên cả giận nói: "Ta làm gì mà không nghe vào chứ."
"Tiểu Hầu gia có chỉ giáo gì, có cần ta thắp hương tắm rửa, yên lặng lắng nghe không?"
Hắn nói: "Chiết Xuân, ngươi đừng nóng vội."
Kỳ thật lúc Thẩm Diên đưa ra chủ ý ngăn chặn, hắn đã cảm nhận được sự gấp gáp của y.
Hắn không phải nói chủ ý truy kích này không tốt, vào thời điểm đó, thực sự không có chiến lược nào có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng Thẩm Diên cũng thực sự mong mỏi được khẳng định.
Hăm hở chứng minh tài năng của mình, nóng lòng muốn được người khác nhìn thấy.
Thậm chí gấp đến mức phải tự mình đi vào hoàn cảnh nguy hiểm, để chứng minh sự thành công của chiến lược, tự tay lấp đầy vào chỗ thiếu sót cuối cùng.
Thẩm Diên cúi đầu, nhất thời không biết nói gì, cắn môi không cam lòng nói: "Hôm nay làm sao ngươi ta tới đó?"
"Nếu không phải ngươi kiên trì đi lên, chuyện ta hành động, ngươi cũng chưa chắc biết."
Vệ Toản có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Lúc ấy nghe tiếng sáo ta liền biết có chuyện không ổn, còn tưởng rằng ngươi ít nhất dẫn theo mấy người, ai ngờ lá gan của ngươi lớn như vậy, chỉ đi có một mình."
"Nếu hôm nay ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao?"
Thẩm Diên vẫn cứng miệng: "Liên quan gì tới ngươi?"
"Tiểu Hầu gia có cha mẹ yêu thương, có đám người Đường Nam Tinh tin tưởng kính trọng ngươi, có gì đâu mà không biết phải làm sao."
Vệ Toản cười một tiếng, nói: "Ngươi có bản lĩnh thì nói lại lần nữa."
"Xem ta có hôn ngươi hay không."
"Ta đối xử với ngươi giống bọn Đường Nam Tinh sao?"
"Ta nhớ thương ngươi thế nào, trong lòng ngươi không biết sao?"
Thẩm Diên đột nhiên nhớ tới lời hắn nói, chuyện hai người bọn họ trong mộng nương tựa lẫn nhau.
Không biết đắc ý hay xấu hổ, chỉ biết trong lòng y, cảm giác ấm áp khó hiểu như thủy triều đang chậm rãi dâng lên.
Y cúi đầu, xoắn tay áo không nói lời nào.
Vệ Toản không phải không biết nói chuyện, chỉ là hắn ngạo khí nhiều năm, nói mấy chuyện nhi nữ tình trường sẽ cảm thấy ngượng ngùng, thế nhưng Thẩm Diên lại là một người sống rất tình cảm.
Hầu phu nhân chỉ cần vài giọt nước mắt, vài câu thật lòng, liền khiến tiểu bệnh tử ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đông không dám hướng tây.
Thế mà đến tay Vệ Toản, lại càng nuôi càng khó, muốn dụ dỗ cũng không dễ.
Sau đó hắn đã hiểu ra vấn đề.
Hắn phải học cách cúi đầu một chút, để cho tiểu bệnh tử thấy được sự chân thành của hắn.
Chuyện này kỳ thật không dễ dàng.
Tính tình hắn rất giống cha hắn - Tĩnh An Hầu, hắn có thể pha trò bày trò để dỗ dành y, chỉ là muốn hắn nói lời thật lòng thì lại rất khó.
Nhưng hắn có thể học cách nói năng từng chút một.
Thẩm Diên vương một sợi tóc trên má.
Hắn chậm rãi nhấc lên rồi vén ra sau tai.
Tiểu bệnh tử ngay cả vành tai cũng đẹp hơn người khác, nhẵn nhụi tinh tế, dái tai cũng mềm mại, nắm ở giữa ngón tay liền không nhịn được muốn xoa xoa một cái.
Hắn nhẹ nhàng xoa.
Tiểu bệnh tử cũng không giơ tay vỗ hắn, có lẽ hắn đã dỗ dành y được một nửa.
Khóe miệng của hắn không khỏi bí mật cong lên.
Một lúc sau, đột nhiên nghe thấy Thẩm Diên nói: "Vệ Toản, ngươi bị thương ở đâu?"
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn ra sao?"
Mắt của tiểu bệnh tử được làm bằng gì vậy?
Động tác của hắn chỉ không được tự nhiên một chút, cũng không thoát khỏi pháp nhãn của y.
Thẩm Diên nói: "Lúc ngươi trở về ta đã nhìn thấy."
Vệ Toản có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Sau lưng."
"Cũng không phải bị thương, là ta lên núi không chú ý, lưng bị phỏng một chút."
Lúc đó tìm không ra nước lạnh để rửa, sau đó vội vàng đi phục kích, nên không xử lý.
Sau khi hồi phục sức lực, mới cảm thấy đau rát, nhấc cánh tay cũng không thoải mái.
Thẩm Diên cười nhạo hắn: "Vô dụng."
Hắn "Hài" một tiếng, nói: "Thẩm Chiết Xuân, trái tim của ngươi sao mà sắt đá quá vậy?"
Thẩm Diên lại nói: "Đừng nhúc nhích, ta lấy cho ngươi một ít thuốc trị bỏng."
Nói xong, muốn vùng dậy khỏi vòng tay hắn.
Lại bị hắn nắm nhẹ ống tay áo, làm bộ đáng thương nói: "Môi cũng bị thương."
Nói xong chỉ vào vết cắn của Thẩm Diên.
Thẩm Diên sắc mặt quẫn bách, thế nhưng lại nói: "Đáng đời."
Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Lòng ngực thoát chốc trống rỗng, hắn nghĩ thầm trong lòng, không thể cảm hoá tiểu bệnh tử từ độc phu thành hiền phu được rồi, chỉ là không biết vì sao, hắn lại không nhịn được ý cười.
Hắn nghiêng người, ngã xuống giữa giường của Thẩm Diên.
Đệm giường chăn gối của tiểu bệnh tử mềm mại dễ chịu, toả ra mùi thuốc thoang thoảng, được bao phủ bởi nhiều màn lụa mỏng nhạt màu, đầu giường còn đặt mấy cái gối mềm.
Vừa nằm lên, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Hôm nay thật sự là một ngày rất ồn ào, đầu tiên là cõng Thẩm Diên lên núi, sau đó vội vàng xuống núi cầu viện, tiếp theo đối mặt với hoả hoạn, đến tối lại dẫn mọi người đi đánh đêm.
Hiện giờ đã qua cả canh tư.
Lúc này, khi mùi thuốc của Thẩm Diên tràn ngập trong khoang mũi, thân thể mới cảm giác được mệt mỏi.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Khi Thẩm Diên quay lại, nhìn thấy Vệ Toản ngay cả xiêm y cũng không thay, trong ngực ôm gối mềm của y, bẩn thỉu cuộn mình trên giường.
Đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Chiếu Sương cũng đi theo trở về, nàng không nghĩ nhiều, nhìn thấy Vệ Toản như vậy chỉ cười nói: "Vừa rồi ta tới tìm người, người không có trong phòng, thì ra nhường chỗ cho thiếu gia ngủ."
Thẩm Diên thần sắc lập tức cứng đờ, cúi đầu nói: "Hắn chưa dọn dẹp phòng, nên chạy đến đây tìm chỗ ngủ."
Chiếu Sương nói: "Ngài ấy cũng mệt mỏi cả một ngày rồi —— vậy có bôi thuốc không?"
Thẩm Diên rũ mắt nhìn lọ thuốc trị bỏng trong tay, sau đó nói: "Bôi đi, không thôi một đêm trôi qua, ngày mai càng khó xử lý."
Lão đại chậm chạp miễn cưỡng cởi xiêm y cho tiểu Hầu gia.
Phát hiện sau lưng hắn là một chuỗi vết bỏng phồng rộp.
Có mấy chỗ bởi vì mặc áo giáp nên bị đè ép, đã tróc ra, có thể nhìn thấy một ít thịt đỏ.
Chiếu Sương thấy thế, nhẹ giọng nói: "Là do ngài ấy vội vàng xông lên núi nên bị phỏng sao?"
Thẩm Diên rũ mắt nói: "Đi đun nước, sẵn tiện xin Tri Tuyết một ít kim châm và băng gạc sạch."
Chiếu Sương liền đi.
Thẩm Diên nhìn sang Vệ Toản, đúng là tấm lưng của thiếu niên, đường cong lưu loát, rắn chắc hữu lực, cởi bỏ áo ngoài, nằm nghiêng trên giường, vòng eo hẹp càng thêm nổi bật.
Nhưng vết sẹo trên người cũng không ít.
Lúc trước Vệ Toản bảo y sờ qua, nhưng chung quy y cũng không trực tiếp nhìn thấy, giờ khắc này bỗng giật mình.
Thiếu niên binh nghiệp thế gia đều là như thế.
Tập võ tòng quân, thế nào cũng phải chịu khổ, nếu ai cũng như y, quen được dỗ dành nuông chìu, ngay cả va chạm cũng chưa từng có, vậy còn làm tướng quân gì nữa.
Nhưng Thẩm Diên nhìn một hồi, lại không cảm thấy hâm mộ, cũng không cảm thấy Vệ Toản vinh quang, không nói được đây là cảm giác gì.
Một lúc sau, Chiếu Sương trở lại.
Y đốt kim châm dưới lửa, chọc từng nốt phồng rộp, cẩn thận loại bỏ mủ, bôi thuốc mỡ rồi dùng băng gạc quấn lại.
Khi dừng lại, trời đã gần sáng.
Thẩm Diên trán đẫm mồ hôi.
Thấy vậy Chiếu Sương liền nói: "Công tử, hay là để ta làm cho."
Thẩm Diên lẩm bẩm nói: "Không cần, ngươi cũng mệt rồi, hơn nữa... Người này không biết xấu hổ... Không chừng lát nữa lại quấn lấy ngươi."
Chiếu Sương có chút buồn cười, thầm nghĩ tiểu Hầu gia quấn lấy nàng để làm gì.
Hai người bọn họ thường ngày khôn khéo hơn người, thế nhưng khi đối mặt với nhau lại vô cùng ấu trĩ.
Thẩm Diên cũng không giải thích, chỉ cúi đầu xuống, mặc lại xiêm y cho Vệ Toản.
Nhìn vết thương trên khóe môi hắn một lúc, lại nhẹ nhàng ấn môi mình.
Sắc mặt biến đổi khó lường.
Khi thì xấu hổ, khi thì bực bội, có lúc lại toát ra vài phần ấm áp không biết vì sao.
Chiếu Sương: "Công tử, tiểu Hầu gia đã chiếm nơi này, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Thẩm Diên trầm ngâm một lát: "Thôi thì, tìm một gian phòng khác đi, phòng này nhường cho hắn."
"Thôn trang lớn như vậy, còn sợ không có chỗ ở hay sao?"
Nói xong, từ từ đứng dậy.
Lúc đi đến cửa, liền nói: "Chiếu Sương."
Chiếu Sương đáp: "Có chuyện gì vậy?"
"Bắt hai con muỗi."
Chiếu Sương sửng sờ: "Muỗi?"
Thẩm Diên liếc nhìn người trên giường, nhàn nhạt nói: "Thả vào trong màn."
Chiếu Sương: "..."
"Vâng."
Không phải nàng bị ảo giác.
Công tử khi đối mặt với tiểu Hầu gia, thật sự sẽ trở nên cực kỳ ấu trĩ.