Edit: Gấu Gầy
Chạng vạng, Thẩm Diên trở về Hầu phủ, Vệ Toản sợ sẽ dọa người nên nửa đêm không chạy đi xem, lăn qua lộn lại một đêm, sáng sớm hôm sau mới đội quầng thâm đến Quốc Tử Học.
Khi vào cửa còn sớm, lúc này Thẩm Diên cũng không còn ngồi chung một lớp với hắn.
Mấy tên cẩu bằng hữu xưa cũ đang tụ tập một đống, kề vai khoác lưng chơi cờ lục bác, Đường Nam Tinh cầm đầu trông thấy, gọi hắn: "Vệ Nhị, ngươi không tới mấy ngày, làm cho những tên mọt sách phách lối rồi kìa."
"Hôm trước nghe đồn, Thánh thượng muốn đến xem học, ai cũng hăng hái muốn nổi bật."
Vệ Toản vị tiểu Hầu gia này, tuổi trẻ nổi danh, người theo không ít, đi đến đâu sau mông cũng có một đống người tiền hô hậu ủng, rất ra dáng trung tâm.
Kiếp trước cây đổ biển tàn, tan đàn xẻ nghé, thế nhưng Đường Nam Tinh vẫn nghĩ cho hắn, vì đến lao tù gặp hắn, đã bị người nhà đánh cho mấy lần, chỉ là khi đó mưa gió tối tăm, rốt cuộc cũng không thể tới.
Lúc đó chính là Thẩm Diên nói cho hắn biết.
Nói rằng Vệ Toản, tốt xấu gì vẫn có người còn nhớ thương ngươi. Họ Đường cũng được, những cẩu bằng hữu ngày xưa của ngươi cũng được, vì những người này, dù thế nào ngươi cũng phải sống, bò cũng phải cố bò dậy.
Khi đó hắn ở trong ngục bị gãy chân, trải qua nỗi đau thể xác, bị thống khổ tra tấn thành bệnh, âm trầm nhìn chằm chằm y nói: "Thẩm Diên, nếu ta đứng lên, người đầu tiên ta đánh chính là ngươi."
Thẩm Diên không chớp mắt nhìn hắn, nhẹ giọng: "Được."
"Nếu ngươi đứng lên, ta cho ngươi đánh một trận."
Lời nói vẫn còn vang bên tai.
Hắn nhắm mắt lại, mở mắt ra, mới quay về thực tại.
Đường Nam Tinh lúc này tuổi tác cũng không lớn, vẫn là một tên cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng, tiến lại gần cười nhạo: "Vệ Nhị ca, mông ngươi nở hoa chưa?"
Vệ Toản liếc hắn: "Mông của ngươi mới nở hoa ấy."
Đường Nam Tinh cười đùa nói: "Giả bộ, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, ai mà không biết, ngươi bị Hầu gia đánh đến cát bay đá chạy, tè cả ra quần, chửi mắng Thẩm Diên suốt một đêm."
Cát bay đá chạy không nói, kẻ nào truyền tới tè cả ra quần.
"Vì một tên ở nhờ, lại khiến một người đứng đắn như tiểu Hầu gia ngươi bị đánh, còn để cho hắn hôm nay ngông nghênh đi học."
Đường Nam Tinh nói: "Vệ nhị, tính tình người tốt như thế từ khi nào vậy?"
Hắn lười đáp, vừa đi xuống dốc vừa hỏi: "Hôm nay Thẩm Diên đến rồi sao?"
Đường Nam Tinh liền nháy mắt, thần thần bí bí nói: "Sáng sớm hắn đã đến Văn Xương Đường, còn để cho hai người nhà ngươi đưa đi, ngươi chờ xem trò vui đi."
Vệ Toản sắc mặt trầm xuống, lập tức cảm thấy không đúng, hỏi: "Hai người nào?"
Đường Nam Tinh cười nói: "Còn có thể là hai người nào, không phải người nhà ngươi chỉ có Vệ Tam Vệ Tứ hay sao, sáng sớm đã tới gọi người ra ngoài —— hiện giờ không biết có đưa trở về không hay là báo thù cho ngươi nữa."
Vệ Tam Vệ Tứ, hôm qua mới bị hắn quét ra khỏi cửa.
Hắn mơ hồ nhớ ra, hai người này chưa từng làm chuyện tốt trong trường học.
Đường Nam Tinh bên kia còn thuật lại cho hắn, nói lúc Thẩm Diên ra cửa còn miệng cứng, mặt mày thản nhiên nói: "Tam thiếu gia Tứ thiếu gia không biết đã đắc tội tiểu Hầu gia thế nào, giờ muốn đem Chiết Xuân đi thỉnh thưởng."
Chiết Xuân là tên tự của Thẩm Diên.
Ý đồ của hai kẻ kia bị người ta xuyên thủng, sắc mặt tái xanh.
Bọn họ đúng là không biết đã đắc tội Vệ Toản ở đâu, định tới tìm Thẩm Diên gây phiền toái, lấy lòng trước mặt Vệ Toản.
Chỉ là bọn họ gây sự xong, cũng không chịu dừng ở đó, đứng ngay cửa cầm một quyển sách vung lên, nói: "Họ Thẩm, ngươi có dám đi ra không? Nếu ngươi không ra, ta sẽ đốt thứ này."
Thẩm Diên nhìn thấy liền đặt bút xuống, đi theo ra ngoài.
Trên đường trùng hợp để cho đám người Đường Nam Tinh nhìn thấy, có mấy người muốn đến ngăn cản: "Hai tên kia lại muốn làm gì đây?"
Đường Nam Tinh ngăn lại, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện của con ma bệnh kia, ngươi quản cái gì."
"Vệ nhị đang nằm trên giường, hắn vênh váo nghênh ngang. Để cho hắn ăn chút giáo huấn cũng tốt, không thôi hắn lại không biết nặng nhẹ với Vệ nhị."
Trai cò đánh nhau, hai bên đều không phải người tốt, ai xui xẻo thì đều là chuyện vui.
Nhưng Vệ Toản chợt đen mặt, đứng lên: "Đường Nam Tinh, sao ngươi không nói sớm?"
Đường Nam Tinh cổ quái liếc hắn một cái: "Ta nói sớm cái gì? Bọn họ không phải muốn thay ngươi trút giận sao?"
Tiểu Hầu gia bật cười: "Ta từ khi nào lại để cho người ta trút giận thay như vậy? Ta là côn đồ hay ác bá hả?"
Đường Nam Tinh nói: "Bình thường thì không, nhưng lần này không giống, hắn đã mắng ngươi bao nhiêu lần rồi? Trước kia chép sách thì thôi đi, bây giờ ngươi còn bị cha ngươi đánh nát, hắn ngay cả da một chút cũng không trầy xước. Cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ trèo lên đầu ngươi sao."
"Hai huynh đệ của ngươi ngày thường quả thật không phải là thứ tốt gì, nhằm vào người khác thì không nói, nhưng nhằm vào hắn cho nên ta mới phải quản chuyện thối nát này ——"
Đường Nam Tinh còn chưa mắng xong, đã thấy bóng dáng Vệ Toản biến mất trước mặt mình.
Trước khi mất dạng còn rơi xuống một câu lạnh lùng: "Ngươi chờ đó, trở về ta sẽ nói chuyện với ngươi."
Đường Nam Tinh bất giác sờ sờ mũi, lúc lâu sau thì thầm một câu.
"Hắn nổi nóng cái gì vậy?"
Sớm nghe nói người này sau khi bị bệnh đầu óc bị hỏng rồi, bây giờ xem ra, không chừng là thật.
++++++
Vệ Toản theo lời người khác chỉ đường, đuổi theo đến khu vườn phía sau Tàng Thư lâu, nơi này ngày thường không có ai tới, trống không, hắn quét mắt một vòng, chỉ nhìn thấy một đống lông trắng đang nhỏ giọt.
—— Cả người Thẩm Diên ướt sũng, tắm áo lông trắng dùng để giữ ấm hút no nước, dính thành từng mảng, biến thành gánh nặng dư thừa, y ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu nhặt từng trang sách trên mặt đất.
Các trang sách cũng ướt đẫm, thấm nước, rách nát và dính chặt xuống đất.
Vài trang bị nát bấy khi nhấc lên khỏi mặt đất, đầu ngón tay Thẩm Diên khẽ run lên, rõ ràng là đau lòng.
Nhặt đến trước giày hắn thì giật mình, ngẩng đầu lên, gương mặt trẻ tuổi ngây ngô của y theo bản năng lộ ra sự đề phòng và địch ý, giọt nước theo cằm chảy xuống, nhướng mày nhìn hắn: "Vệ Toản? Ngươi ở đây làm gì?"
Đã lâu không gặp.
Thẩm Diên mười mấy tuổi không giống như trong giấc mộng, tức giận đến mức dùng toàn lực trừng mắt với hắn.
Mặt mày sinh động, nét đẹp động lòng người.
Ngay cả lòng ghen tỵ cũng hừng hực như lửa.
Y bị hắn nhìn một hồi, mới ý thức được bản thân mình giờ khắc này rất chật vật, vội vàng cúi đầu, tiếp tục bóc từng trang sách trên mặt đất.
Động tác nóng nảy, bất ngờ "xoẹt" một tiếng: rách thêm một trang. Y càng mím chặt môi, vừa đau lòng vừa tức giận.
Vệ Toản nhìn bộ dạng của y có chút đau lòng, lại có chút buồn cười, nhưng khi mở miệng lại là giọng điệu trêu chọc cãi nhau thường ngày với Thẩm Diên.
Hắn nói: "Thẩm Diên, bản lĩnh khi ngươi đấu với ta đâu mất rồi?"
Thẩm Diên không vui nói: "Không liên quan đến tiểu Hầu gia."
Hắn nói: "Mọi người đều nói Thẩm Diên ngươi thông minh, ta thấy chưa chắc, nếu ngươi thật sự thông minh, sao lại đắc tội với ta như vậy?"
Ngay cả hai tên Vệ Tam Vệ Tứ cũng biết đến lấy lòng tiểu chủ tử Hầu phủ như hắn, thế nhưng Thẩm Diên ăn nhờ ở đậu lại không biết.
Khi còn trẻ, hắn ghét Thẩm Diên nên chưa từng nghĩ tới, hiện giờ nghĩ lại, với sự khôn khéo thông minh của Thẩm Diên, lẽ ra phải biết ỷ thế hiếp người là thế nào chứ.
Chỉ cần ở bên ngoài làm bộ thân thiết với hắn, Quốc Tử Giám này ai dám không cho y nghênh ngang, chỉ có y khi dễ người khác, làm gì người khác có cơ hội bắt nạt y.
Nhưng Thẩm Diên đối với
ai cũng ôn hòa, chỉ lạnh lùng với một mình hắn.
Vệ Toản hắn cũng không phải loại người mặt nóng dán vào mông lạnh, Thẩm Diên thà chịu thiệt, khiến hắn ăn hành là được rồi, còn hắn thì ngược lại muốn xem xem, Thẩm Diên có thể chống đỡ đến khi nào.
Kết quả, cứ như vậy mãi cho đến khi hai người đường ai nấy đi.
Thẩm Diên cười lạnh: "Ai nấy đều là nô lệ quỳ gối trước mặt ngươi, ta cũng phải như vậy sao? Tiểu Hầu gia cũng quá coi thường người khác rồi."
Nói xong, Thẩm Diên định ngẩng đầu trừng hắn, bất thình lình bị hắn ném xuống một cái áo choàng, đầu bị trùm kín, y tức giận gào lên một tiếng: "Vệ Toản. "
Thẩm Diên vùng vẫy dưới áo choàng.
Còn Vệ Toản đang dựa vào cây, thần sắc khó lường, lông mi run lên, môi cũng bị chính mình mím lại đến trắng bệch, bình tĩnh nhìn tấm áo choàng biến hóa.
Đã lâu không thấy khuôn mặt non nớt bướng bỉnh của Thẩm Diên, bất thình lình nhìn thấy... ai ngờ khiến cho người ta tức giận.
Chờ Thẩm Diên giãy dụa lú đầu ra.
Vệ Toản vẫn là một tiểu Hầu gia khó coi lại kiêu ngạo, lười biếng nói: "Mặc vào đi, không thôi bị lạnh, đừng có lại dựa vào ta."
Thẩm Diên kéo áo choàng xuống, nói: "Không cần, ta đã sai người đi lấy y phục thay rồi."
Hắn liền lao đến bắt người trở lại.
Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn muốn làm gì nữa."
Vệ Toản chậm rãi nói: "Nếu ngươi không mặc, ta sẽ tự mình giúp người mặc."
"Đỡ cho ngươi trở về bị rét đậm nôn ra, lại làm cho mẫu thân lo lắng."
Nhắc tới Hầu phu nhân từ trước đến nay luôn yêu thương mình, ánh mắt tràn đầy tàn khốc của Thẩm Diên lập tức dịu xuống.
Vệ Toản nói tiếp: "Lúc ta bị đánh, mẫu thân còn tự mình đến khuyên ta không nên chọc giận ngươi. Người thương ngươi như vậy, ngươi thì tốt rồi, không nghĩ đến người chút nào hết."
Thẩm Diên không nói lời nào, lôi lôi kéo kéo, đẩy hắn sang một bên, lẩm bẩm: "Ta tự mặc được."
Một lúc lâu sau, y quay lưng lại rồi nói: "Ngươi đừng tưởng như vậy ta sẽ để yên cho Vệ Tam Vệ Tứ."
Hắn nghĩ thầm, Vệ Tam Vệ Tứ có phải thứ tốt lành gì đâu, cho dù Thẩm Diên không thanh lý, hắn cũng sẽ thanh lý bọn họ.
Hơn nữa chuyện hôm nay, không chỉ có hai người kia, còn có đại bá phụ bên kia...
Ánh mắt Vệ Toản càng lạnh thêm vài phần, chợt nhìn thấy trên mặt đất còn bỏ sót một tờ sách. Hắn cúi đầu đi nhặt, lại bất thình lình nhìn thấy một lá bùa bình an.
Lá bùa cũng ướt đẫm, phía trước viết hai chữ "Bình An", sau lưng dùng chỉ vàng thêu "Tránh khỏi tai họa đổ máu, tránh khỏi nỗi khổ da thịt, tránh khỏi tai họa cướp bóc".
Nhìn nửa ngày, chợt hiểu ra, liền giơ lên hỏi y: "Đây là cái gì đây?"
Thẩm Diên vừa mới thắt chặt áo choàng, thấy đồ trên tay hắn, vành tai chợt đỏ lên.
Bản thân cũng không biết mình đã bất giác lùi một bước, lắp ba lắp bắp: "... Cái gì?"
Vệ Toản đột nhiên bật cười: "Xin ở chùa Vạn An? Sợ ta đánh ngươi?"
Thẩm Diên lại lùi thêm một bước, hồi lâu nói: "Chỉ là cầu chơi mà thôi. "
Một lát sau, lại nói: "Hơn nữa, ý tứ của lời ngươi truyền đến miếu, không phải là muốn..."
Nhớ tới lời nói hoang đường kia, sắc mặt y càng thêm quái dị, cả người quấn áo choàng, đều bị hắn bao phủ dưới bóng râm.
Y ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày mỹ mạo, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.
Không biết có phải bởi vì cởi bỏ áo lông trắng hay không, người gầy đi trông thấy.
Hắn nghĩ, tiểu bệnh tử này, hơn phân nửa là coi những lời hắn nói như một lời đe doạ, cho rằng hắn hận y đến nghiến răng nghiến lợi, muốn y trở về nhà để đánh y.
Nhưng không hiểu sao, hắn đột nhiên thốt ra một câu: "Ngươi sợ đau hả?"
Thẩm Diên cười như không cười nói: "Sao chứ, chẳng lẽ tiểu Hầu gia khác với người thường, thích đau đớn?"
"Nếu thật sự như thế, ta cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực."
Thật ra hắn muốn nói một câu khác.
Nếu ngươi sợ đau.
Sao cứ muốn cùng ta đánh một trận.
Một lúc lâu sau, hắn lại cúi người xuống, đem bùa bình an một lần nữa buộc vào bên hông y.
Rũ mắt cười nói: "Đã sợ đau thì phải buộc thật chặt."
Đầu ngón tay luồn qua tua rua trên lá bùa Bình An.
Hắn nhìn thấy đôi môi khẽ run của Thẩm Diên, cùng đôi mắt quẫn bách khó hiểu.
"Vệ Toản, Ngươi...."
Thẩm Diên há to miệng rồi lại ngậm lại.
Hắn muốn đưa tay chạm vào y.
Rất muốn.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ khép áo choàng cho y.
Sau đó cười nói: "Đi đến 'phòng truyền đạt' hơ cho khô lại đi, trở về kêu bọn họ đốt lửa than nhiều chút."
"Đỡ phải cảm lạnh."