Edit: Gấu Gầy
Mưa xuân đến rồi đi rất nhanh, Vệ Toản chợp mắt chưa được hai canh giờ, đã nghe thấy xa xa có tiếng la hét ầm ĩ, hình như trong chùa có ai đó, bèn bật dậy.
Đẩy cửa ra, bên ngoài trời quang mây tạnh.
Trùng hợp thay, cửa phòng bên cạnh cũng "cạch——" một tiếng mở ra.
Hắn đưa mắt nhìn, Thẩm Diên dường như cũng đang buồn ngủ, mái tóc đen tuyền được buộc lỏng lẻo, người khoác áo choàng, mở cửa nhìn xung quanh.
Vừa nhìn, liền chạm mặt với hắn.
Hắn nhớ tới chuyện tối qua, theo bản năng nhìn chằm chằm Thẩm Diên, ngay cả bản thân cũng không biết đang muốn đọc cái gì qua sắc mặt của Thẩm Diên.
Chỉ là Thẩm Diên không hề mở miệng.
Trong sương sớm ẩm ướt, bên ngoài có thị vệ báo lại: "Hình như là người của quan binh, họ đến làm việc."
Hắn cười nói: "Trời vẫn còn chưa sáng, ngươi trở về ngủ thêm một lát đi."
Thẩm Diên đứng yên nhìn hắn hồi lâu, ý tứ không rõ nói: "Bọn họ lát nữa sẽ tới hỏi chuyện, ta chờ bọn họ."
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, liền có tiếng bước chân vội vàng, mấy quan binh cùng tiểu hoà thượng đi tới, cầm đầu là một vị thống lĩnh trẻ tuổi.
Có lẽ đã sớm nghe nói trong chùa có người của Tĩnh An Hầu phủ, nên hắn cẩn thận hơn rất nhiều, thấy Vệ Toản, liền tươi cười, chắp tay nói: "Tiểu Hầu gia, Thẩm công tử."
Vệ Toản cười hỏi: "Đại nhân đến đây có việc gì sao?"
Thống lĩnh kia đi tới, thấp giọng nói: "Đúng vậy, hôm qua vốn là phủ doãn nhận được tin tức, nói.... Nói thánh thượng đang tìm áo giáp được giấu ở một nơi bỏ hoang ngoài thành."
Thẩm Diên nghe hai chữ khôi giáp, đầu ngón tay khẽ động.
Thống lĩnh tiếp tục nói: "Hiện giờ đã tìm thấy khôi giáp, nhưng trong toà nhà hoang kia không có lấy một bóng người, trong rừng hình như cũng có dấu vết đánh nhau, cho nên theo lệ bọn ta phải điều tra bên ngoài thành, khách hành hương tại chùa Vạn An đương nhiên cũng không tránh khỏi việc tra hỏi."
"Bọn ta chỉ làm theo lệ, kính xin nhị vị đừng trách."
Thẩm Diên nhẹ giọng hỏi: "Điều tra chuyện này, Vệ Cẩm Trình - Vệ đại nhân có tới đây không?"
Người nọ giật mình, liếc nhìn Vệ Toản, rồi mới thấp giọng nói: "Thẩm công tử có điều không biết, Vệ đại nhân đêm qua ra khỏi thành, có lẽ là tới điều tra chuyện khôi giáp này, nhưng đến nay vẫn chưa quay về, bọn ta đang phái người đi tìm kiếm khắp nơi."
Vệ Toản dựa vào cửa ngáp một cái, luôn cảm thấy Thẩm Diên như có như không đang nhìn mình.
Tối qua mưa xuân suốt đêm, mái hiên còn nhỏ nước tí tách, hắn dựa cửa nói: "Nếu có tin tức, xin báo với Hầu phủ một tiếng, để cha mẹ ta cảm thấy an tâm."
Thống lĩnh chắp tay, nói: "Đây là chuyện đương nhiên."
Ngay sau đó, thống lĩnh bắt đầu hỏi: "Đêm qua hai vị ở trong chùa này sao? Có từng đi ra ngoài không?"
Hắn trả lời: "Chưa từng."
Thống lĩnh lại hỏi: "Có thấy ai hành động khả nghi không?"
Hắn nói: "Không có."
Mỗi khi hắn đáp một câu, Thẩm Diên đều lẳng lặng nhìn hắn.
Cuộc đối thoại này, có lẽ câu trả lời đã được nghe qua rất nhiều lần, người nọ ghi nhớ, rồi chắp tay định rời đi.
Chợt một tiểu hoà thượng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đêm qua Vệ thí chủ không có ở trong phòng."
Mái hiên "tách" một tiếng rơi xuống giọt nước.
Mọi người đều sửng sốt.
Tiểu hoà thượng mới mười tuổi, không biết thế sự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe theo mệnh lệnh của quan binh, thật thà nói: "Tối qua canh hai trời mưa, đêm xuân rất lạnh, ta phụng lời sư phụ, đến hỏi chư vị thí chủ nghỉ ngơi trong tĩnh thất có cần thêm chăn ấm hay không."
"Khi đó... trong phòng Vệ thí chủ không có người."
Nói xong, thấy xung quanh có chút ngưng trọng, tiểu hoà thượng mới lí nhí hỏi: "... Có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt thống lĩnh kia liền hiện lên vài phần do dự.
Một lúc lâu sau mở miệng: "Tiểu Hầu gia... chuyện này..."
Hắn không sợ câu hỏi này, đang định mở miệng giải thích.
Thẩm Diên lúc này lại thản nhiên nói: "Đêm qua canh hai, hắn ở trong phòng của ta."
Hắn dừng một chút.
Sau đó trên môi bất giác tràn ra ý cười.
Thẩm Diên khép lại áo choàng trên người, rũ mắt chậm rãi nói: "Tiểu Hầu gia có lòng nghiên cứu Phật pháp, đêm qua nói chuyện với ta đến tận khuya, cho nên trong phòng của hắn không có ai."
"Áo choàng của hắn để quên lại, còn để bên cửa sổ phòng ta, ngươi có thể đi vào kiểm tra... chỉ cần đừng quấy rầy thị nữ của ta là được."
Thẩm Diên thân thể yếu ớt, đành phải để thị nữ ở tĩnh thất canh chừng.
Mà trong phòng có thị nữ, tiểu hoà thượng không thể bước vào, đương nhiên không biết bên trong rốt cuộc có mấy người.
Thống lĩnh tiến vào kiểm tra một vòng, xem xét một lát, thấy quả nhiên trong phòng có dấu vết, liền bước ra, chắp tay cười nói: "Ty chức còn một câu hỏi cuối cùng, xin hỏi hai vị sao lại đến đây dâng hương?"
Thẩm Diên nhàn nhạt nói: "Linh vị của cha mẹ ta đặt ở chỗ này, hiện giờ tiết xuân gần đến thanh minh, tiểu Hầu gia là thay mặt Hầu phủ đến đây bái tế."
Hai nhà Thẩm Vệ thâm giao, lời nói này thể hiện rất rõ ràng.
Hơn nữa, Vệ Toản chỉ là một tiểu Hầu gia còn đang đi học, ngày ngày cãi nhau với bạn học chí choé, nhìn thế nào cũng không giống có liên quan đến chuyện này.
Thống lĩnh thuận miệng nói: "Thì ra là như thế, đắc tội rồi."
Nói xong liền rời đi.
Chỉ còn lại hắn và Thẩm Diên đứng tại chỗ.
Gió xuân thổi nhẹ.
Thẩm Diên nhàn nhạt nói: "Làm chuyện gạt người."
Sau đó liếc nhìn hắn: "Đúng rồi, không có việc gì ai dám đụng vào ngươi."
Thẩm Diên có chút hối hận, vô duyên vô cớ quản chuyện người khác làm cái gì, quan binh chẳng lẽ còn dám bắt Vệ Toản.
Ít nhất nhìn qua, chuyện này Vệ Toản thật sự không có dính dáng gì nhiều, lại là tiểu Hầu gia vang danh kinh thành, ai lại rảnh rỗi đụng vào để sinh thêm phiền phức.
Vệ Toản cười hỏi: "Nghiên cứu Phật pháp?"
Thẩm Diên mặt không đổi sắc lui về phía sau một bước: "..."
Vệ Toản tiến thêm một bước: "Nói chuyện đến khuya?"
Thẩm Diên lại lùi một bước.
Hắn tiếp tục lấn tới một bước: "Ngươi giữ áo choàng của ta làm gì?"
Thẩm Diên lùi thêm một bước nữa, vô tình giẫm lên ngạch cửa, cả người lảo đảo.
Vệ Toản vội vàng đỡ y, trong lúc vô tình bờ môi khẽ chạm lên vành tai.
Tiểu bệnh tử lập tức đỏ mặt.
Vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh mới vừa rồi của y hoàn toàn biến mất, lúc này liền hung dữ liếc hắn một cái.
Sau đó quay đầu thật mạnh.
Cánh cửa vang lên một tiếng động lớn.
Suýt chút nữa trúng ngay chóp mũi.
Trán y đụng vào cánh cửa.
Hắn không nhịn được bật cười.
Cho đến khi tiếng cười dần dần trầm xuống.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng ở đó thêm một lát.
+
Xế chiều, hắn lại đi tìm Thẩm Diên, nhìn thấy Thẩm Diên một mình trong phòng chép kinh.
Phòng chép kinh này được chuẩn bị dành riêng cho khách quý, phía trước có một pho tượng Phật, phía dưới đặt một cái bàn, Thẩm Diên đứng trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh, từng nét từng nét viết gì đó.
Hắn lẳng lặng không một tiếng động bước đến phía sau Thẩm Diên, thò tay trộm được mấy trang giấy, rồi xem chăm chú.
Xem xong, hắn cười nói: "Thẩm Chiết Xuân, người ta hướng về Phật tổ chép kinh cầu phúc, còn ngươi hướng về Phật tổ lại đi mắng ta?"
Thẩm Diên theo bản năng đưa tay muốn cướp lại, nhưng không thể cướp được, khẽ hừ một tiếng: "Hòa thượng Viên Thành bảo ta tới đây viết nghiệp chướng lên giấy sám hối."
Mặc dù bản thân Thẩm Diên cảm thấy nghi ngờ, nhưng có lẽ hòa thượng Viên Thành kia đã quá mệt mỏi khi phải nghe y phàn nàn về Vệ Toản, cho nên mới bảo thế.
Thẩm Diên dừng một chút, nói: "Hơn nữa, ta cũng cầu phúc."
Hắn hỏi: "Chỗ nào đâu."
Thẩm Diên chỉ vào một góc.
Trên đó viết một câu Phật hiệu, tổng cộng sáu chữ.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Thẩm Diên nói: "Câu này viết cho ngươi."
Vệ Toàn bị y làm cho bật cười.
Hắn nhìn đi nhìn lại, thầm nghĩ tiểu bệnh tử mắng hắn rất nho nhã, không khó chịu gì hết.
Chỉ là có chút buồn cười thôi.
Thẩm Diên cúi đầu nói: "Áo choàng ta sẽ nhờ người trả cho ngươi."
Hắn nói: "Sao ngươi lại nghĩ đến việc lấy áo choàng ra?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Ta vẫn luôn muốn trả lại cho ngươi, nhưng không có cơ hội, lần này liền mang ra, canh ba đêm qua kêu Chiếu Sương đem qua phòng ngươi, nhưng ngươi không có ở đó."
"Canh bốn, ngươi còn ở ngoài cửa."
Thẩm Diên vốn tâm tư sâu nặng, sau khi Vệ Toản rời đi, y càng không ngủ được.
Nhịn không được chuẩn bị trước, tạo ra cảnh tượng có người trò chuyện trong phòng.
Vệ Toản lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại giúp ta?"
Thẩm Diên đáp: "Chẳng qua là trả lại ân tình của ngươi mà thôi."
Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ, phủ lên phòng sao chép một lớp sơn vàng.
Bụi mịn lặng lẽ nhảy múa trong không trung.
Ngồi ở bệ cửa sổ, Vệ Toản dường như lại nhìn thấy sự bướng bỉnh và khó xử trong mắt Thẩm Diên, hệt như một ánh lửa.
Hắn liền quay đầu đi, không nói gì thêm nữa.
Tiểu bệnh tử cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười.
Hắn ngồi bên cửa sổ, nhìn vào một trang giấy khác trên tay.
Là kinh Phật dày đặc được Thẩm Diên chép lại.
Cầu nguyện cho những người bên cạnh đều sẽ được hạnh phúc bình an.
Cho dù trọng sinh một lần, Vệ Toản vẫn là một người không tin thần Phật.
Nhưng không biết vì sao, vành tai hắn lại dần nóng lên.