Edit: Gấu Gầy
Ngồi trong tĩnh thất của chùa, Vệ Toản hít vài hơi khí lạnh đầu xuân, vành tai dường như có chút nóng lên.
Ngày xưa hắn từng nghe mẫu thân nhắc tới, mẫu thân Thẩm Diên là mỹ nhân nổi danh Giang Nam, phụ thân y cũng có danh tiếng "Ngọc Lang" ở kinh thành, mới sinh ra Thẩm Diên dung mạo đẹp như vậy.
Chỉ là hắn từ trước đến nay không thèm ngó tới.
Nhưng lúc Thẩm Diên ngủ say trong lòng hắn, xe đang đi trên đường núi.
Khi hắn vén rèm lên ngắm cảnh, ánh nắng xuyên qua cành cây, in trên mặt Thẩm Diên những đốm sáng nhỏ.
Khi đó tiểu bệnh tử đang nặng nề dựa vào lòng ngực hắn, ánh mặt trời chói chang khiến hàng lông mi của y run lên, dường như oán giận kêu một tiếng "Tri Tuyết".
Hắn liền nghĩ, gọi Vệ Kinh Hàn không dễ nghe hơn sao, hay gọi Vệ Tri Tuyết cũng không tệ.
Phục hồi tinh thần lại, mới thấy vớ va vớ vẩn.
Hắn ngồi đó xoa tai một hồi lâu cho tỉnh táo, rồi kêu Tùy Phong đến tiếp tục bẩm báo.
Tùy Phong đưa cho hắn một bức thư, nói: "Đây là bức thư do đại lão gia đích thân viết."
Hắn "hừ" một tiếng, tay này cầm bánh ăn, tay kia lưu loát mở thư, bên trong chính là chữ viết của Vệ Cẩm Trình.
Mấy dòng đầu nói, hiện giờ thánh thượng tức giận chuyện áp giáp bị trộm cắp, quần thần cũng hoảng sợ, nhất định phải điều tra sâu, nhưng nếu điều tra sâu, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Dòng tiếp theo uyển chuyển viết, Điện hạ nguyện ý viết thư đến đây, thần thụ sủng nhược kinh, nếu Điện hạ có cách giải quyết vấn đề, thần tất nhiên sẵn lòng cống hiến sức lực.
Nhìn lại đầu thư: An Vương kính cẩn.
Lập tức bật cười.
Quả nhiên, cá đã cắn câu.
Kiếp trước cũng từng xem vở kịch hay này rồi, Binh bộ thanh tra, ngoài ý muốn phát hiện ra áo giáp bị trộm, khiến cho Hoàng đế tức giận.
Nhưng sau đó, không ai phát hiện ra An vương chính là kẻ phía sau.
An vương nuôi dưỡng tử sĩ, tàng trữ khôi giáp, ngày đêm chuẩn bị cho ngày đoạt ngôi.
Hắn từng nhận và làm công việc này.
Nhưng hắn chỉ đuổi kịp một đám tử sĩ, bọn chúng bị hắn bức đến đường cùng, liền cắn thuốc độc, để lại xác chết rải rác khắp nơi.
Bây giờ nếu chỉ dựa vào Vệ Cẩm Trình để điều tra An vương, chỉ sợ không có kết quả.
Nhưng hắn thêm chút dụ dỗ, lại rất dễ dàng.
Thư của An vương tất nhiên cũng là giả, chính là Vệ Toản bắt chước chữ viết và con dấu của An vương, rồi ném cho ông ấy một cành ô liu.
Hắn dụ dỗ ông ấy, nói rằng những gì Vệ đại nhân hiện giờ đang điều tra liên quan đến rất nhiều người, muốn gặp mặt thảo luận —— kiếp trước những công việc này đều do Thẩm Diên làm, hiện giờ tìm người làm thay, vẫn phải hao tổn không ít sức lực.
Nếu Vệ Cẩm Trình nghĩ cho Vệ gia dù chỉ một chút, thì có lẽ hắn sẽ không truy cứu.
Nhưng quả nhiên, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Vệ Cẩm Trình đối với công lao phò Vương đều khó lòng kháng cự.
Hoàng đế Gia Hựu lại tài đức sáng suốt, luôn chướng mắt cái bao cỏ Vệ Cẩm Trình này, không muốn cho lão vinh hoa phú quý, không muốn cho lão tiền tài vinh quang, thế thì lão chẳng thà chạy theo một tên hôn quân nghịch tặc.
Vệ Cẩm Trình đọc thư xong, quả thật hào hứng bừng bừng, nhanh chóng hồi âm biểu lộ lòng trung thành, nói An vương nếu có kế sách, lão nhất định sẽ tuân theo.
Khoảng chừng tối nay, bọn họ sẽ gặp nhau tại khu nhà cũ cất giấu khôi giáp bên ngoài thành.
Trong thành không tiện làm việc, vì vậy hắn liền lấy danh nghĩa lễ Phật đi theo tiểu bệnh tử ra khỏi thành.
Hắn đọc xong thư, nhàn nhạt mỉm cười: "Bức thư kia đã xử lý xong chưa?"
Tùy Phong nói: "Xử lý xong rồi, ta tận mắt nhìn Vệ Cẩm Trình đốt bỏ."
Hắn cũng thắp sáng lá thư trong tay mình bằng một ngọn nến.
Tờ giấy vặn vẹo dưới sự liếm láp của ngọn lửa, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên sự lạnh lùng và đen tối.
Hắn chậm rãi nói: "Đã bố trí người xong chưa?"
Tùy Phong thấp giọng nói: "Đã hạ lệnh xuống."
Hắn nói: "Được rồi."
Tùy Phong thấp giọng nói: "Chủ tử nhất định phải tự mình đi sao, nếu như tĩnh thất yên lặng không người, cách vách... Thẩm công tử khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ."
"Hay là buổi tối ta đến đóng giả làm ngài?"
Ở nơi cửa Phật thanh tịnh này, trong tĩnh thất chỉ có một cái giường, ban đêm nô bộc không được ở lại.
Nếu Vệ Toản rời đi, tĩnh thất sẽ trống rỗng.
Bọn họ đều biết, tiểu bệnh tử kia thiếu điều muốn móc tròng mắt dán lên người hắn vậy đó.
Hắn lại rũ mắt cười cười: "Không sao."
"Nếu hắn hỏi, ta cũng có biện pháp khác."
Kỳ thật ngay cả phụ thân mẫu thân, hắn cũng có thể dễ dàng che giấu chân tướng, duy chỉ có Thẩm Diên là không được, e rằng y đã sớm nhìn ra một ít manh mối.
Còn về chuyện thiếu hụt nhân lực, đó không phải là một vấn đề lớn.
Hắn vốn định tự mình làm chuyện này.
Huống hồ...
Mối thù này quá lớn.
Kể từ khi được tái sinh, đêm nào hắn cũng chìm trong ác mộng không thể chợp mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, mọi chuyện liền hiện ngay trước mắt.
++++
Ngày đó, Thẩm Diên phải chăm sóc hơn một năm mới giúp hắn đứng dậy trở lại.
Vết thương ở chân vừa mới lành lặn, hắn liền khập khiễng muốn giết cả nhà Vệ Cẩm Trình.
Thương của hắn vẫn còn đó, mũi thương kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, cây thương cũ đã bạc màu càng bám đầy bụi.
Chỉ thấy một bóng người yếu ớt đứng yên chặn ở cửa.
Hắn nói, "Thẩm Diên, ngươi không có gan giết bọn chúng, vậy để ta."
Mấy tôi tớ lẻ tẻ trong viện không thể ngăn cản được hắn, thị nữ cầm kiếm bên cạnh Thẩm Diên cũng ngăn cản không được.
Hắn giống như một con dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, miệng vết thương vỡ ra chảy máu, nhưng hắn không hề phát ra một tiếng gào thét nào.
Cuối cùng Thẩm Diên ra sức ôm chặt lấy hắn.
Cái tên tiểu bệnh tử này không biết sức lực từ đâu, bị hắn kéo đi sáu bảy bước, cũng không chịu buông tay.
Hắn khi đó lần đầu tiên mở miệng trước cửa.
Hắn nói, Thẩm Diên, ta đã nhà tan cửa nát.
Lúc nói ra lời này, hắn cảm giác Thẩm Diên đang run lên.
Hắn nói, ngươi có biết bao nhiêu người đã chết trong ngục không? Thẩm Diên, ta đã nhìn bọn họ từng người một chết đi.
Kẻ không chịu nổi tra tấn, kẻ chết vì bệnh tật, hắn đeo xiềng xích nặng nề không thể duỗi thẳng thắt lưng, ngước mắt lên không nhìn thấy mặt trời, chỉ thấy người trong nhà, từng người từng người toàn thân đầy máu bị lôi ra ngoài.
Kể từ đêm đó, hắn không bao giờ ngủ yên được nữa.
Thẩm Diên hỏi hắn: "Ngươi giết Vệ Cẩm Trình, sau đó thì sao? Bây giờ có biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm ta! Nhìn chằm chằm ngươi! Ngươi sợ bọn chúng không tìm được cớ để tống cổ ngươi trở vào ngục?- Sợ bản thân không thể chết nhanh được đúng không?"
"Vệ Toản, ta tốn biết bao công sức cứu ngươi ra ngoài, chỉ để giết Vệ Cẩm Trình thôi sao?"
Nói xong, y không thở nổi, phun ra một ngụm máu.
Thẩm Diên chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt hắn, cho dù Hầu phủ đã sập, tiền đồ đã mất, Thẩm Diên cũng phải đứng thẳng lưng trước mặt hắn.
Nhưng lúc này, Thẩm Diên ngay cả đứng cũng không đứng được.
Hắn nghe thấy thị nữ bên cạnh y, người thường hầu hạ thuốc thang kêu lên một tiếng.
Nhưng Thẩm Diên lại khoát tay.
Y thở dốc một lúc lâu, mới chậm rãi bình ổn hơi thở lại, nói: "Vệ Toản... là ta đích thân đưa dì đi."
"Tự tay ta đặt người vào quan tài, một đường đưa tiễn."
Thẩm Diên từng tiễn đưa cha mẹ ruột của mình, sau đó lại tự tay tiễn đưa Hầu phu nhân, người vô cùng yêu thương y.
Dường như ý trời đang trêu ngươi, khiến cho tất cả những người đối xử tốt với y đều phải sống dở chết dở.
Sau đó, lúc không còn gì nữa, y đã cứu Vệ Toản ra khỏi lao ngục.
Thẩm Diên nói: "Ta làm những chuyện này là để nhìn ngươi chết sao?"
Lúc này Vệ Toản mới ý thức được, Thẩm Diên gầy đến trơ xương.
Hai người họ giằng co trước cánh cửa rất lâu.
Giằng co đến mức Thẩm Diên không thể đứng vững được nữa.
Vệ Toản đỡ Thẩm Diên đứng lên, nhưng lại gắt gao cắn mạnh vào vai Thẩm Diên rồi nói: "Ngươi cho rằng ta thế này giống người sống hay sao?"
Thẩm Diên bị hắn cắn bao nhiêu lần, y cũng không nhớ rõ.
Thẩm Diên khi đó có lẽ hai mắt đã tối sầm, nói chuyện không rõ ràng, chỉ ngây ngốc lẩm bẩm lầu bầu: ".... xin ngươi."
Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, Tùy Phong vẫn lo lắng khuyên bảo: "Chủ tử nếu có gì phân phó, chỉ cần phái ta đi là được, hà tất phải đích thân mạo hiểm?"
Nhưng hắn lại khoát tay áo, nhẹ giọng nói: "Tất cả đã sắp xếp xong rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Ngươi cứ việc nghỉ ngơi một đêm đi."
"Đem cung của ta lại đây."
Có một số việc, chung quy hắn chỉ có thể tự mình đi làm.