Thật ra, tiểu bệnh tử nuôi lâu, hình thức ghen tuông sẽ thay đổi.
Tất nhiên dấm chua không thể không ăn, người như Thẩm Chiết Xuân, càng thích càng nhỏ mọn, càng quan tâm càng ghen tuông.
Rượu ngọt mẹ cho y cũng len lén giấu đi vì sợ khách đến phủ chơi chén chú chén anh sẽ uống thay Vệ Toản (cũng không biết Chiêu Minh Đường ai sẽ uống thay cho hắn), huống chi Vệ Toản to xác như trâu.
Nói chung, những chuyện có thể khiến Thẩm Diên ghen chỉ có vậy, chẳng qua là Vệ Toản lại gặp đào hoa ở đâu, truyền ra tin đồn phong lưu khắp chốn.
Vốn dĩ trong kinh có rất nhiều người cảm thấy hai nam nhân thành thân là chuyện hoang đường, thỉnh thoảng lại điểm thêm vài nét tình ái lời ong tiếng ve cho bọn họ.
Nếu là trước đây, Thẩm Diên nhất định sẽ làm loạn một chút, chỉ là lâu ngày, y biết chắc chắn tin đồn không thể thành sự thực. Dù trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ cần nhìn thấy Vệ Toản từ bên ngoài phong trần mệt mỏi trở về, vừa gặp y đã cười, trong lòng cũng mềm đi.
Đành phải nén giận, đen mặt nói: "Ngươi còn biết đường trở về."
Vệ Toản đang quay lưng cởi áo choàng, thầm nghĩ không biết nên thưởng cho y thế nào, liền nhịn cười nói: "Thẩm thị lang lại muốn giáo huấn ta chuyện gì?"
Chợt nghe tiếng bước chân, phát hiện Thẩm Diên từ phía sau ôm lấy eo hắn, đem khuôn mặt hờn dỗi vùi vào hõm vai hắn mà không nói gì, chỉ vương mùi thuốc thoang thoảng.
Vệ Toản gọi một tiếng "Chiết Xuân?"
Thẩm Diên không trả lời.
Vệ Toản lập tức lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ngươi... không phải ngươi khóc chứ?"
Vệ Toản lại nói: "Lần này ta chỉ đi công tác ba bốn ngày, chưa từng gặp cô nương họ Triệu nào hết, ngươi đừng tin những lời bậy bạ của mấy người đó..."
Nói được nửa chừng, hắn quay đầu lại, thấy Thẩm Diên lãnh đạm nhìn hắn nói: "Ai khóc."
"Bớt thếp vàng cho mình đi, chuyện nhỏ như vậy, ta còn phải để Vệ tiểu hầu gia ngươi giải thích dỗ dành sao?"
Vệ Toản an tâm, lại cười y: "Cũng không biết năm ngoái ai giày vò ta."
Thẩm Diên mạnh miệng: "Năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay, chưa kể chuyện năm ngoái xảy ra đều có nguyên nhân, ngươi đi xa ba ngày, cặp mắt nhìn ta cũng khác."
Thẩm thị lang tức mình nói lẫy, Vệ Toản lại thích cãi nhau với y, cố ý nói: "Ngươi nói có lý như vậy, vậy không có việc gì đến ôm ta làm gì?"
Thẩm Diên không nói gì.
Vệ Toản cuối cùng cũng nắm được đuôi, xấu xa hỏi: "Thẩm ca ca, bây giờ huynh ôm ta làm gì? Mau thả ta ra đi."
Thẩm Chiết Xuân cạn lời, nhưng lại rũ mắt không chịu buông tay, một lúc sau mới nói ra mấy chữ không có đạo lý.
"Thích ôm thì ôm."
Trái tim Vệ Toản tan ra một nửa.