Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh

Chương 3



nó không nói gì, ngồi ăn cơm, đã lâu nó không được ăn ngon như vậy nó tự khen mình lâu rồi không nấu mà cái tài vẫn không bị mai một ”. vừa ăn nó vừa bón cho cu Bo, tỷ mỉ gỡ từng miếng thịt, miếng cá cho con. hắn thì vừa ăn vừa nhìn nó và con. nó biết nhưng không thèm để ý.

- ô. thịt này he he. cu Bo há mồm nào …u…oằm. ngon k nào? – nó cười hiền

- dạ ngon.- cu Bo cười híp cả mắt. bây giờ hắn mới để ý đến con mình. nó gầy lắm. gầy dơ xương. hắn thấy đau. tại sao bao lâu nay hắn có con trai mà hắn lại không quan tâm đến, hắn chỉ mải làm ăn kiếm tiền và phe` phơn~ với đám bồ.

- con ngoan. ăn xong rồi mẹ dắt con đi công viên chơi ngen. chịu k?

- dạ chịu.

- vậy con ăn nhiều vào. ăn nhiều mới khỏe mới mập mới dễ thương được nghe con. khổ cho con tôi. thời gian qua không ai dòm ngó. tội nghiệp con quá. – nó rưng rưng nhìn con mình.

- ủa. mẹ ơi. sao mắt mẹ có nước vậy nè. để cu Bo lau cho mẹ nghen. cu Bo sẽ ngoan, nên mẹ đừng khóc nhé – thằng bé đưa bàn tay bé xíu lên lau nước mắt cho mẹ, nó xúc động, không ngờ nó có được đứa con ngoan như thế này. vậy mà hắn nỡ bỏ rơi đứa con đáng yêu này. nó lau nước mắt.

- con ngoan. mẹ đâu có khóc. tại bụi bay vào mắt mẹ đó mà. hy hy – nó cười

- ủa mẹ, nhà mình có bụi hả mẹ? – thằng bé ngây thơ hỏi

- ừa. có chứ con, cục bụi to lắm. hy hy thôi con ăn đi. rồi mẹ đưa con đi công viên chơi – nó quay qua hắn – đưa chìa khóa xe cho tôi.

- để làm gì vậy? – hắn hỏi khi thấy nó hỏi đến chìa khóa xe.

- hỏi lạ. thì tôi đưa con đi chơi không được à? – nó trừng mắt.

- tôi sẽ đưa hai mẹ con đi – hắn nói và tiếp tục cúi ăn.

- hơ. anh cũng biết đưa con đi chơi à? tôi tưởng anh còn bận phe` phơn~ với mấy con bồ của mình chứ. chuyện lạ nha. – nó chu môi nói kháy hắn.

- cô ………- hắn ấm ức không nói nên lời. nó quả là lợi hại. mới có nhiêu đó thôi mà đã làm hắn cứng họng rồi.

ăn xong nó bế cu Bo lên nhà ngồi uống nước và xem phim hoạt hình. hắn đi lên theo, ngồi xuống bên cạnh, lôi cu bo ra khỏi tay nó, khiến cu Bo sợ hãi, từ nào giờ hắn có bao giờ bế hay ngó đến cu Bo đâu mà cu Bo chả sợ. hắn ôm cu Bo vào lòng, bình thản cầm cốc nước trên tay nó tu hết sạch. rồi đặt xuống bàn, ngồi coi tom và jely. nó thì xì khói đầu, cốc nước mới rót còn chưa kịp uống đã bị hắn dựt mất. nó lườm hắn một cái rõ dài rồi hậm hực đi rót cốc khác, rút kinh nghiệm từ đợt trước, nó uống luôn chứ không chần chờ nữa. xong rồi ngòi vào ghế kéo cu Bo lại. hai người kéo qua kéo lại. thằng bé không biết làm gì chỉ đành đưa đôi mắt đen như hai hột nhãn nhìn ba mẹ, hết nhìn ba rồi nhìn mẹ.

- trả con tôi đây – nó bực bội nói.

- cũng là con tôi mà? – hắn thản nhiên

- hơ. con anh? con anh ư? vậy anh đã ngó đến nó ngày nào chưa? hay chỉ mải ngó đến bồ mình? con anh ư? con anh mà sao anh lại để bồ mình ngăn cách mẹ con chúng tôi? con anh ư / con anh tại sao anh nhốt nó trong phòng không cho nó ra ngoài. %$$&^(*(*&(^$@%$&^*& – nó sổ ra một tràng làm hắn đơ luôn. nó ôm con vào lòng rồi nước mắt rơi nó không phải tủi thân mà là nó thương thàng bé. tội nghiệp thằng nhỏ, còn bé xíu vạy mà đã chịu biết bao thiệt thòi, không được như bạn bè cùng trang lứa.

- xin lỗi vợ. – hắn nói mà không biết mình nói gì luôn.

- gì? vợ? xin lỗi nhá. tôi không phải vợ của tên khôn’ như anh. – nó bế cu Bo đi lên lầu, bỏ mặc hắn lại đằng sau. mặt hắn nghệt ra không tiêu được cái câu vừa rồi của nó. không phải trước đây nó yếu đuối luôn khóc lóc xin xỏ hắn hay sao? sao bây giờ lại nói được câu nói đó? nó có biết mình vừa nói gì không?

nó bế cu Bo lên phòng, nó thay đồ cho cu Bo, một chiếc áo phông dài tay có hình ba siêu nhân. quần đùi vải bò có hình xe ô tô. đôi giày nhỏ xíu, một cái mũ lưỡi trai. rồi về hòng mình thay đồ. ó chọn cho mình một bọ váy áo phù hợp với mình rồi chọn đôi giầy cao gót. mái tóc được nó búi một phần còn phần còn lại nó để tự nhiên. trông nó bây giờ thật là xinh. ai giám nói nó đã có con chứ. rồi đi qua phòng cu Bo dắt con đi xuống nhà. hắn đơ người nhìn nó đi từ trên cầu thang xuống. nó thật xinh. bây giờ hắn mới nhận ra điều đó. liệu có quá muộn không nhỉ?

nó bộ váy áo màu trắng. đi đôi giày cao gót cũng màu trắng, trông nó đẹp một vẻ đẹp thuần khiết dịu dàng. tay dắt theo cu Bo hắn không nói được câu nào. há mồm nhìn hai mẹ con.

- nhìn gì mà nhìn? trọc mù mắt bây giờ. đưa chìa khóa xe cho tôi. mau lên. – nó nói bằng giọng không mấy thiện cảm với hắn.

- đợi tôi một lát – hắn nói rồi chạy ù lên phòng.

mẹ con nó không hiểu gì đứng dưới nhà. một lúc sau đã thấy hắn đi xuống với chiếc áo phông đen, quần short. nó còn chưa hiểu cái gì đã bị hắn lôi đi. nhét hai mẹ con vào xe rồi hắn cũng chui vào xe và đưa hai mẹ con đến công viên nổi tiếng nhất thành phố. cả ba người bước xuống xe trong bao ánh mắt ghen tỵ của mọi người. hắn đẹp trai, nó xinh gái. rất đẹp đôi. có con trai. ai nhìn vào cũng trầm trồ rằng một gia đình hạnh phúc. cu Bo thích thú chạy nhảy tung tăng trước mặt ba mẹ.

- cẩn thận không ngã nge con – nó nhắc khéo.

- ” bịch ” hu hu …….- thằng bé bị ngã. ngồi bệt dưới đất khóc luôn. nó chạy đến dỗ dành

- ngoan nào cu Bo của mẹ. để mẹ đánh chừa nó nha. chừa này, chừa này. ai bảo giám làm cu Bo của mẹ ngã nhỉ – nó vừa dỗ cu bo vừa đập đập vào hòn đá nhỏ.

- híc.híc. – thằng bé nín dần và ngừng khóc. nó bế con lên. hắn đi bên cạnh nhìn mọi hành động của mẹ con nó trông thật đáng yêu. bất giác hắn nở một nụ cười, một nụ cười thật sự. mới chỉ có nửa ngày thôi mà nó đã làm cho hắn đi đến hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.

nó đứng nhìn cu Bo chơi đùa, hắn cũng đừng bên cạnh, nhìn theo con mình. cảm giác thật hạnh phúc. bất chợt thấy cu Bo cầm đồ chơi của người khác chới nó thấy nhói đau trong lòng. một người phụ nữ đi đến chụp lại đồ đó từ trong tay cu Bo

- đưa đây cho tao. ai cho mày động vào đồ chơi của con tao hả thằng ôn dịch?

- xin lỗi chị, con tôi còn nhỏ không biết gì mong chị bỏ qua cho – nó ôn nhu nói với người phụ nữ đó

- hừ. chông con kiểu gì vậy? nhà thiếu tiền mua đồ chơi cho nó hay sao mà để con dành dựt đồ của con người khác. đúng là đồ …….mà

- xin lỗi chị – nó vẫn cố nhấn nhịn

- cô vừa nói gì? – hắn đến bên cạnh nó và nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt nảy lửa.

- tôi nói không đúng sao? – người phụ nữ đó nói bằng giọng khinh bỉ.

- cô là phu nhân của tập đoàn nào? – hắn hỏi

- sao hỏi làm gì? tôi mà nói chỉ sợ ha người khiếp vía thôi

- cô nói thử?

- tập đoàn A.T – người phụ nữ đó hất hàm nói vẻ mặt khinh bỉ

- ồ. đúng là đáng sợ đó. về mà thông báo với gia đình rằng tập đoàn Tài Phát rút cổ phần ngay trong hôm nay ra khỏi A.T – hắn điềm tĩnh – tôi nhớ không nhầm thì tôi có 40% cổ phần ở đó nhỉ?

ngườ phụ nữ hoảng hốt nhìn lại, bây giờ mới để ý nãy giờ mình đang nói chuyện với tổng giám đốc tập đoàn Tài Phát, tập đoàn hùng mạnh nhất đất nước và nổi tiếng cả trong khu vực. nếu Tài Phát rút vốn thì A.T coi như phá sản. A.T phất triển được là nhờ nguồn vốn do Tài Phát rót vào. bây giờ mà bị rút thì coi như sụp đổ

- xin lỗi tôi không biết nên đã mạo phạm – người phụ nữ đó cúi xin lõi rối rít

- không phải xin lỗi tôi mà là vợ con tôi kìa – hằn nhìn qua nó

- xin lỗi chị, vì đã mạo phạm. – người phụ nữ cố gắng xin lỗi

- không sao. chuyện con nít nó thiếu cái nọ cái kia thì nó tò mò đó mà, không sao đâu – nó vẫn cười hiền

- cảm ơn chị. – người phụ nữ đó mừng húm. xém nữa làm tập đoàn phá sản, nếu vậy cô ta cũng cuốn gói đi ra ngoài đường ăn xin là vừa.

cả ngày hôm đó hắn đưa nó cùng cu Bo đi mua hết thứ nọ đến thứ kia. hắn không thể chịu được sự xỉ nhục này, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ rẻ tiền mà hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục là không có tiền mua đồ chơi cho con. cu Bo được mua đồ chơi và quần áo mới, toàn đồ nó chọn hết, nó chọn toàn loại đẹp loại đắt cho bõ ghét hắn ai nói hắn kiêu ngạo làm chi. hắn cũng ngạc nhiên không hiểu sao mà nó rành về mọi thứ như vậy. thứ nào là đồ thật đồ giả nó đều biết hết luôn, lại chọn rất nhiều đồ, báo hại hắn sách đồ mỏi muốn rụng cả tay mà không ho he được câu nào, mở mồm là bị nó chặn họng ngay. ha ha. anh còn đủ mà bị chị ấy hành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv