================
Sau khi Trình Thanh Lộ qua đời, Đoàn Triết từng rơi vào cảm giác nghi ngờ bản thân nghiêm trọng, hắn phải tiếp nhận tham vấn tâm lý trong một đoạn thời gian mới dần dần bước ra khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của cô.
Hai tháng sau ngày xảy ra bi kịch, hắn tình cờ nghe được một bản hòa tấu cello trên ứng dụng nghe nhạc thường dùng —— Cello concerto cung Mi thứ của Elgar. Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in bản nhạc ấy đã khiến hắn chấn động đến nhường nào.
Thậm chí hắn hoài nghi mình gặp ảo giác.
Về đến nhà hắn lập tức mở chiếc CD mà mình đã nghe qua vô số lần kia, lúc này mới từ kinh ngạc tiến thêm một bước xác thực ý nghĩ của mình. Các nghệ sĩ thường sẽ có cảm nhận và phân tích khác nhau về cùng một bản nhạc, cho nên họ luôn để lại dấu ấn cá nhân mạnh mẽ trong cách thể hiện cảm xúc và kỹ thuật thể hiện, nhưng điều thần kỳ là màn trình diễn của Đồ Hoa và Trình Thanh Lộ gần như giống hệt nhau.
Kể từ ngày đó, Đoàn Triết mang theo một chút ý niệm lừa mình dối người, xem tài khoản Đồ Hoa bí ẩn này thành nguồn an ủi tâm lý cho bản thân.
Nhưng trong vòng nửa tháng nay, hết thảy những ý nghĩ đó nhanh chóng sụp đổ không còn gì.
Đoàn Triết nhanh chóng nghĩ thông, chuyện ngày trước bắt đầu như thế nào không quá quan trọng, mà hắn cũng không sốt ruột kỳ vọng Lâm Nhất có thể lập tức tiếp nhận mình.
Hắn có rất nhiều kiên nhẫn.
Quan trọng hơn là, tình hình đang ngày một tốt lên. So sánh với buổi tối hôm thứ hai, trạng thái của Lâm Nhất có tiến triển thấy được bằng mắt thường, tuy vẫn ít nói như cũ nhưng nhìn dáng vẻ đã lên tinh thần không ít.
Đoàn Triết cùng anh ra khỏi nhà Cù Cảnh Vinh, dừng lại gần đó ăn qua loa bữa trưa rồi chạy xe lên đường cao tốc rời khỏi thành phố.
2 giờ chiều, trong bãi đỗ xe khu nghĩa trang chỉ có lèo tèo vài ba chiếc xe ít ỏi, Đoàn Triết vừa đỗ xe vào chỗ thì xe của nhà Lâm Thâm cũng đúng lúc tiến vào, dừng cách xe hắn khoảng bốn năm chiếc xe. Một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác lông cừu đi xuống từ ghế phó lái, thoạt nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trước ngực ôm một bó hoa tươi. Lâm Thâm cũng xuống xe ngay sau đó.
Đoàn Triết tắt máy rồi ngồi nguyên trên ghế điều khiển, nói với Lâm Nhất: "Anh đi đi, tôi ngồi đây đợi."
Lâm Thâm và vợ Hàn Thi Ngữ là bạn học đại học, đường tình của hai người khá gập ghềnh, đến năm gần ba mươi tuổi mới về chung một nhà. Hàn Thi Ngữ biết rõ về bệnh tình của Lâm Nhất, cũng biết cả chuyện quá khứ của anh, trông thấy đối phương bước ra từ một chiếc xe lạ thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Sáng nay Lâm Thâm nói với cô rằng Lâm Nhất sẽ đến nghĩa trang cùng bạn, cô còn tưởng rằng "người bạn" kia là đang chỉ Kỷ Xuân Sơn.
Hàn Thi Ngữ đi đến bên cạnh Lâm Nhất, đánh giá sắc mặt anh một chút rồi quan tâm hỏi: "Em đã khỏe hơn chưa?"
"Em không sao đâu ạ." Lâm Nhất miễn cưỡng cong khóe môi, "Chị mau nói anh em về nhà với Vi Vi đi."
"Thôi bỏ đi." Hàn Thi Ngữ cười lắc đầu, "Lão ấy không có nhà hai mẹ con chị càng nhàn rỗi, em cứ giữ lão ấy ở lại mười ngày nửa tháng nữa cũng được."
Lâm Nhất không nói thêm gì, anh biết Hàn Thi Ngữ đang nhường mình, cháu gái anh rất yêu ba nó, mỗi lần Lâm Thâm "đi công tác", Lâm Dư Vi đều giận dỗi hết mấy ngày.
Hàn Thi Ngữ vỗ vỗ vai anh, hai người theo sau Lâm Thâm đi vào khu vực an táng Trác Vân, sau đó cùng kinh ngạc dừng chân lại.
Bọn họ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở vị trí quen thuộc.
"Đứng đấy chờ anh." Lâm Thâm nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Hàn Thi Ngữ.
Cô vội vàng giữ cánh tay Lâm Nhất, cùng anh dừng trước bậc thềm đá dẫn lên bia mộ Trác Vân khoảng hai ba mươi mét.
Lâm Thâm không ngờ sẽ chạm mặt Bạch Nghiên Sơ ở nơi này. Hay nói chính xác hơn, anh ta không ngờ sẽ có ngày còn phải chạm mặt Bạch Nghiên Sơ.
Nửa năm trước Bạch Nghiên Sơ hại Lâm Nhất nằm viện nửa tháng trời, từ sau ngày đó anh ta không còn nghe thấy Lâm Nhất hay Kỷ Xuân Sơn nhắc đến tên người này thêm lần nào, vốn tưởng rằng đối phương đã biết điều thức tỉnh lương tâm không đi tìm Lâm Nhất nữa.
Lâm Thâm không muốn phát sinh xung đột với Bạch Nghiên Sơ trước mặt Trác Vân, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Cậu tới đây là gì?"
Bạch Nghiên Sơ thu hồi ánh mắt đang nhìn về nơi xa, đáp: "Tảo mộ."
"Cảm ơn." Lâm Thâm đảo qua mặt bia mộ bóng loáng và bó hoa cúc màu trắng đặt trước mộ, nói nhàn nhạt, "Tôi và em trai phải tế bái người nhà rồi, không tiễn."
Bạch Nghiên Sơ hơi hé miệng, đứng yên tại chỗ do dự một lát, cuối cùng cười khổ: "Là tôi không chăm sóc tốt cho Lâm Nhất, phụ lại lòng tin của cậu."
"Phụ lòng hay không chưa nói." Lâm Thâm tiếp lời rất nhanh, "Chăm sóc Lâm Nhất vốn cũng không phải chức trách của cậu."
Bạch Nghiên Sơ nhíu mày: "Lâm Thâm, chúng ta từng lớn lên cùng nhau, cậu vốn biết tôi là người thế nào. Lúc ấy tôi..." Anh ta dừng một chút rồi tổng kết, "Là do tôi sai." Sau đó đưa ánh mắt khẩn thiết nhìn Lâm Thâm, "Tôi phải làm sao cậu mới có thể tin tưởng tôi thêm lần nữa?"
Lâm Thâm yên lặng một lát.
Tình bạn của anh ta và Bạch Nghiên Sơ bắt đầu từ năm chín tuổi, đến năm hai mươi hai tuổi hoàn toàn chấm dứt. Giây phút Lâm Thâm chạy đến khách sạn nhìn em trai như cái xác không hồn, toàn bộ tình nghĩa anh ta dành cho Bạch Nghiên Sơ đã không còn tồn tại nữa.
"Sự thật chứng minh, quả đúng tôi không biết cậu là người thế nào." Giọng điệu Lâm Thâm hàm chứa tức giận, "Bạch Nghiên Sơ, đừng làm chuyện quá khó coi trước mặt mẹ tôi, lúc bà ấy không phát bệnh cũng từng đối xử với cậu khá tốt đấy."
—
Nhiều drama nên lâu lâu quên mất từ ngày 2 người ngủ với nhau lần đầu đến giờ mới có nửa tháng trôi qua thôi á,
Tôi đã làm bao nhiêu chuyến xe rồi ấy nhỉ:D