================
Từ sau khi rời khỏi nhà Lâm Nhất, Đoàn Triết vẫn luôn suy nghĩ về nguyên nhân đã dẫn dụ Lâm Nhất rơi vào giai đoạn trầm cảm. Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lâm Nhất quá bình thường, cho nên hắn gần như quên mất anh là người có bệnh.
Đối với Lâm Nhất mà nói, điều quan trọng nhất là phải duy trì tình trạng ổn định, mà hắn lại tùy tiện dẫn Lâm Nhất rời khỏi vùng an toàn, bản thân hành vi này vốn đã tồn tại rủi ro nhất định. Mặc dù không rõ đó có phải nguyên nhân thật sự hay không, nhưng quả thực hắn đã bỏ qua vấn đề này.
Hắn bị những giờ phút ngọt ngào bên cạnh Lâm Nhất kéo đi đến mụ mị đầu óc.
Đoàn Triết vừa đặt chân vào nhà đã bị cuộc điện thoại của Kỷ Xuân Sơn đuổi tới, trực tiếp hỏi thẳng có phải gần đây hắn ở lại nhà Lâm Nhất không.
Sau khi Đoàn Triết ra về, Lâm Thâm lập tức gọi cho Kỷ Xuân Sơn, đầu tiên là vòng vo hỏi mấy chuyện về Đoàn Triết, sau đó lại thăm dò thực hư chuyện hai người ở chung, bởi vì anh ta phát hiện ra dấu vết sinh hoạt của một người khác trong nhà em trai mình.
Kỷ Xuân Sơn lừa gạt Lâm Thâm vài câu rồi kéo đề tài về lại bệnh tình của Lâm Nhất.
Đoàn Triết không phủ nhận, Kỷ Xuân Sơn yên lặng mất mấy giây, cuối cùng nói để hắn ta về Bắc Kinh trước, hai người gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện sau.
Đoàn Triết đồng ý, Kỳ Xuân Sơn không nhiều lời thêm một chữ mà lập tức cúp máy.
Hắn cầm điện thoại ngẩn người một lát, tùy tiện order một phần cơm hộp rồi chui vào phòng làm việc, đến khi xem xong mấy số tạp chí tâm lý học mới nhất thì đồng hồ đã nhảy đến con số 2 giờ sáng.
Trước đó một ngày Lâm Nhất vừa hạ tâm đề phòng xuống một chút, hắn còn tưởng mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Đoàn Triết tháo kính mắt xuống xoa bóp hốc mắt khô khốc, ấn ấn vùng trán đau nhức vài cái, tắt máy tính chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Cổ tay trái đột nhiên rung lên nhè nhẹ làm Đoàn Triết suýt nữa tưởng mình vừa gặp ảo giác.
Hắn nâng tay lên, nhìn thấy mấy chữ hoàn toàn ngoài dự đoán phát sáng trên mặt đồng hồ: [ Lâm Nhất đang tìm bạn. ]
Nhưng không chờ hắn kịp hồi thần, một tin nhắn WeChat khác đã mau chóng gửi tới, vẫn là của Lâm Nhất.
[ Tôi ấn nhầm đấy. ]
*
Lâm Thâm xử lý xong phần công việc còn lại, trước khi đi ngủ lại nghe thấy tiếng có người mở cửa vào nhà. Bây giờ đã là hơn 2 giờ sáng, anh ta cảnh giác xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ lại sững sờ tại chỗ.
"Bác sĩ Đoàn?" Lâm Thâm không rõ lý do vì sao hắn quay lại, ngữ khí hơi do dự, "Sao cậu..."
Đoàn Triết ấn mở đèn huyền quan, trực tiếp hỏi: "Lâm Nhất đâu?"
Lâm Thâm nhìn thoáng qua phòng ngủ Lâm Nhất, tối nay sau khi uống thuốc xong anh vẫn luôn ở lì trong phòng, không phát ra tiếng động nào.
"Đang ngủ." Lâm Thâm đáp.
Đoàn Triết ném chìa khóa xe lên nóc tủ huyền quan rồi bước nhanh về phía phòng Lâm Nhất, Lâm Thâm khó hiểu bước theo sau.
Lâm Nhất vẫn giữ tư thế quay lưng ra cửa như trước khi Đoàn Triết rời đi, cuộn người nằm một bên mép giường. Đoàn Triết bước đến gần mở đèn đầu giường lên, vươn tay muốn kéo vai anh lại bị Lâm Thâm đuổi tới nhanh tay giữ lại.
"Cậu định làm gì?" Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào Đoàn Triết, giọng điệu hoàn toàn không chút khách khí.
Đoàn Triết không để ý mà tăng thêm sức lực vặn hết nửa người Lâm Nhất xoay lại, sau đó nặng nề thở ra một hơi dài.
Lâm Thâm cũng nhìn về phía Lâm Nhất, sau đó buông lỏng cánh tay giữ Đoàn Triết ra.
Nước mắt thấm ướt một mảng nhỏ gối đầu, môi dưới Lâm Nhất bị cắn đến trắng bệch, có thể nhìn thấy rõ ràng một chỗ đã rách da, lại dùng tay lau qua nên để lại trên cằm một vệt đỏ nhàn nhạt.
Lâm Nhất trở mình, khôi phục lại tư thế đưa lưng về phía bọn họ.
"Lâm Nhất." Đoàn Triết vỗ vỗ vai anh, "Đừng cắn môi."
Lâm Thâm rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau mặt cho anh, lại nói với Đoàn Triết: "Để tôi đi lấy tăm bông và povidone."
Chờ Lâm Thâm đi khỏi, Đoàn Triết đẩy Lâm Nhất vào trong một chút rồi ngồi bên mép giường dán vào lưng anh, chống tay nhoài người xem xét vết thương trên môi.
"Mở miệng ra nào." Đoàn Triết kề sát vào mặt anh, thì thầm rất nhỏ, "Anh không mở miệng ra là tôi hôn anh đấy."
Lâm Nhất né tránh một chút, yếu ớt nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Đoàn Triết quay đầu nhìn chiếc đồng hồ thông minh bị ném trên tủ đầu giường, ngón tay cái quẹt qua khóe mắt ướt át: "Anh gọi, cho nên tôi tới."
"Tôi trượt tay." Lâm Nhất nói.
Anh đột ngột trở về trạng thái ngăn cách bài xích tất cả mọi người, Đoàn Triết không rõ Lâm Nhất bị cảm xúc chi phối hay là thật sự gặp phải chuyện gì, chỉ biết anh đang tìm mọi cách tự thu mình lại.
Thế nhưng bác sĩ Đoàn luôn rất thành thạo trong chuyện đối phó với những người có tâm lý né tránh.
"Thật à?" Hắn không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nói, "Tôi không biết."
Lâm Nhất đoán trước được kết quả, từ một giây sau khi dùng đồng hồ nhấn tín hiệu anh đã bắt đầu hối hận. Một khi mở hé cánh cửa ra cho người này, hắn sẽ táo tợn xông vào không thèm kiêng nể.
Hối hận đã muộn rồi.
Đoàn Triết ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm đứng ngoài cửa được một lúc, hỏi Lâm Nhất: "Tôi nên giải thích quan hệ giữa chúng ta cho anh trai anh thế nào đây?"
Thấy Lâm Nhất mất cả buổi vẫn không trả lời, Đoàn Triết đành phải tự do phát huy: "Vậy tôi sẽ nói chúng ta là ——"
"Bạn giường." Lâm Nhất không để hắn nói cho hết câu.
Đoàn Triết bật cười thở dài.
Hắn hắng giọng một chút, tự giới thiệu với Lâm Thâm theo cách lịch sự nhất có thể: "Chúng ta làm quen lại đi. Tôi là Đoàn Triết, bạn giường của em trai anh."
—
Đoạn này đáng lẽ không nên cười nhưng đm tôi buồn cười với ông đốc tờ quá cứu bé...