================
Phòng ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, Đoàn Triết không quá yên tâm bèn nhét vội chiếc áo len trong tay vào túi du lịch, bước ra ngoài xem thử.
Lâm Nhất không có trong phòng khách.
"Lâm Nhất?" Hắn đứng tại chỗ gọi một tiếng.
Vài giây sau, giọng chất vấn trào phúng của Lâm Nhất vang lên từ dưới bếp: "Cậu bảo không nấu cơm kia mà?"
Đoàn Triết lặng lẽ thở dài một hơi, quả nhiên không nên để đối phương ngồi bên ngoài một mình.
Lúc hắn vào được phòng bếp, Lâm Nhất đã ngồi xổm trước lò nướng nhìn vào bên trong mặt kính, thấy hắn đi tới lập tức giơ chai rượu nấu ăn chỉ còn một phần ba trong tay lên lắc lư.
"Thỉnh thoảng mẹ tôi có qua nhà nấu cơm." Đoàn Triết tiến đến giật chai rượu nấu ăn trong tay anh trả về giá để gia vị, dịu giọng dỗ, "Ra ngoài kia đi, dưới bếp có gì hay mà xem."
Lâm Nhất không vạch trần lời nói dối sứt sẹo của hắn. Gian bếp này trang bị đầy đủ gia vị nồi niêu đồ làm bếp; máy hút khói, bếp gas và lò nướng đều có dấu vết được sử dụng hằng ngày, chiếc rổ nhựa treo trên tường thậm chí còn có mấy tép tỏi chưa được dùng xong.
Anh gật gù mấy cái tán thành, chống gối đứng lên: "Cậu nói có lý lắm." Sau đó rời khỏi phòng bếp không hề lưu luyến, "Đúng là tôi phát hiện ra thứ khác còn đẹp hơn."
Đoàn Triết bắt đầu sinh ra dự cảm cực kỳ bất an.
Hắn đi theo sau Lâm Nhất, trơ mắt nhìn anh thong thả đi xuyên qua phòng khách, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt.
Đoàn Triết nghiến răng ken két.
Quả nhiên không nên dẫn Lâm Nhất về nhà mình mà.
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong." Lâm Nhất nhìn hắn đầy nghiền ngẫm, vươn tay mở cửa phòng ra.
Căn phòng này vốn là kho chứa đồ, lúc trang trí nhà nó được Đoàn Triết đổi công năng thành phòng trưng bày truyện tranh và figure, riêng giá bày figure gắn đèn đã chiếm gần hết một mặt tường.
Lâm Nhất tấm tắc cảm thán: "Bác sĩ Đoàn nhìn thế này mà lại là người đam mê văn hóa 2D."
"Văn hóa 2D thì làm sao." Hình tượng người đàn ông điềm tĩnh trưởng thành của bác sĩ Đoàn ầm ầm sụp đổ giữa tòa thiên đường wibu, đành phải nhanh miệng nắm giữ đỉnh cao đạo đức trước, "Chẳng lẽ anh có thành kiến với fan truyện tranh hoạt hình hay gì."
"Ừ." Lâm Nhất cẩn thận quan sát bộ sưu tập trên mặt tường dưới ánh nhìn hằm hè của gia chủ, đáp rất thản nhiên, "Tôi vốn ác miệng mà."
Anh không xem nhiều manga anime nên không nhận ra bao nhiêu nhân vật, chỉ có thể thấy hầu hết figure trong tủ của hắn đều cùng là một cô gái có mái tóc màu cam thắt hai bím, liền lấy ngón tay chỉ vào một trong số đó, hỏi Đoàn Triết: "Mấy người cuồng 2D các cậu gọi thứ này là 'waifu' đúng không nhỉ?"
Đoàn Triết thối cả ruột.
Hôm nay thật sự rất không nên, cực kỳ không nên rủ anh ấy về nhà cùng...
Lâm Nhất làm như không thấy vẻ chật vật muốn chết của hắn, tiếp tục truy vấn: "Đây là ai?"
"Asuka." Đoàn Triết lười giải thích, chỉ đáp qua loa cho xong, "EVA."
"Ồ." Ngôn từ của Lâm Nhất bắt đầu nhảy disco trong điểm mù tri thức, "Cũng đâu đẹp lắm, có gì mà cậu thích ghê thế?"
Đoàn Triết lập tức đuổi khách: "Đi ra ngoài đi."
Lâm Nhất không thèm quan tâm đến hắn mà tiếp tục đánh giá nửa mặt tường toàn là Asuka, hiếu kỳ hỏi: "Cậu thích cô gái này ở điểm nào?"
Đột nhiên Đoàn Triết im bặt.
Ngày nhỏ hắn thích Asuka là vì trên người cô gái này có kiểu tính cách đặc biệt khiến hắn mê muội: kiên cường, tự tin, cao ngạo nhưng không làm người ta phản cảm. Thế nhưng sau này lớn lên hắn xem lại EVA một lần nữa mới ý thức được thời đó những đánh giá của mình về Asuka có biết bao nhiêu nông cạn.
Đoàn Triết cụp mắt, thấp giọng đáp: "Thích là thích thôi, làm gì có lý do gì đâu."
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng: "Nông cạn."
Đoàn Triết không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn nhìn sườn mặt Lâm Nhất, hỏi một câu rất không liên quan: "Lâm Nhất, thế tại sao anh lại tặng tôi chai nước hoa kia?"
- -------------------
Lời tác giả:
Nếu muốn có trải nghiệm đọc tốt nhất, kiến nghị các bạn phối hợp đọc cùng với chương 18 bộ《 Sao Rơi 》nha.
—
Người bạn trai năm tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp, lại còn wibu, tuy cắm flag hơi mượt nhưng mặt hàng này bây giờ tuyệt chủng rồi đốt đèn cũng tìm không ra đâu, anh Lâm giữ cho kỹ vào...