===========================
Hôm nay Đoàn Triết không có khẩu vị ăn uống gì, hồi chiều còn uống một liều thuốc cảm nên chưa đến 9 giờ đã lăn quay ra ngủ. Có lẽ vì đi ngủ quá sớm nên lúc hắn bừng tỉnh khỏi mộng, trời bên ngoài còn chưa kịp tờ mờ sáng.
Vào năm này cáp sạc Type-C còn chưa có mặt ngoài thị trường, toàn bộ các thiết bị điện thoại và đồng hồ thông minh đều trở thành đồ trang trí. Đoàn Triết bò dậy khỏi ổ chăn chuẩn bị ra phòng khách rót tạm cốc nước uống, thuận tiện xem giờ trên đồng hồ treo tường luôn.
Hắn vừa đi ra khỏi phòng đã nghe thấy một ít tiếng động khác lạ. Âm thanh kia cực kỳ yếu ớt, lại còn ngắt quãng khi có khi không.
Hắn đứng yên trong bóng tối tập trung lắng nghe khoảng một phút, cuối cùng mới miễn cưỡng phân định được —— đó là một chuỗi âm thanh tổng hòa của tiếng nghẹn ngào và nức nở nho nhỏ.
Đoàn Triết khẽ thở dài, đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi lên lầu hai. Cửa phòng ngủ của Lâm Nhất vẫn đóng chặt như cũ, nhưng âm thanh lại phát ra từ một căn phòng ngủ khác.
Hắn cẩn thận đi thêm vài bước về nơi phát ra tiếng động, tiếng khóc đột nhiên im bặt, xung quanh chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng chết chóc như một nấm mồ.
Đoàn Triết tiếp tục tiến tới gian phòng ngủ có diện tích lớn nhất trong căn biệt thự, mấy tấm rèm cửa dày nặng mở toang để lộ căn phòng trống không rộng rãi giữa bóng đêm tù mù.
Cuối cùng bước chân hắn dừng trước cửa phòng tắm.
Đó là một căn phòng kín bưng không có cửa sổ, ánh sáng vốn yếu ớt bị khóa thành một vùng nhỏ ngay bên ngoài cửa, tầm nhìn quá hạn chế làm hắn phải sờ soạng vài cái trên mặt tường nhưng vẫn không thể lập tức tìm thấy công tắc bật đèn.
"Đừng tới đây."
Giọng nói khô khốc từ trong bóng đêm vọng ra như thể bị cà qua một lớp giấy ráp.
Đoàn Triết thả cánh tay định bật đèn xuống.
"Hình như tôi phát sốt rồi." Giọng hắn cất lên cũng không có chỗ nào khỏe mạnh.
Thiếu niên trốn trong bóng tối dường như không đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, dừng một chút mới nói: "Đâu liên quan gì tới tôi."
Đoàn Triết thở dài bật cười.
Tính cả hai đêm bên bờ biển và trên núi tuyết, đây là lần thứ ba hắn bị cảm lạnh vì Lâm Nhất.
"Tôi lạnh quá, em không thấy lạnh sao?" Hắn sờ soạng dịch từng bước một về phía trước, cuối cùng mũi giày đá phải cạnh bồn tắm bằng sứ bóng loáng lạnh lẽo.
Quang cảnh trước mắt quá mờ ảo nên Đoàn Triết chỉ có thế thấy được hình dáng cơ thể mơ hồ của Lâm Nhất, hai tay anh ôm đầu gối trong tư thế ngồi cuộn mình lọt giữa bồn tắm.
Đoàn Triết ngồi xổm xuống trước bồn, duỗi tay đặt lên vai anh.
Lâm Nhất hơi trốn ra sau một chút.
Đoàn Triết lại sờ soạng xuống dưới, chạm phải cánh tay đã lạnh như băng. Tuy không thấy rõ được gì nhưng hắn có thể cảm giác được hơi thở Lâm Nhất ngày một nặng thêm.
Hắn nắm bàn tay kia áp lên trán mình, nhẹ giọng nói: "Em cũng lạnh quá."
"Buông ra." Giọng Lâm Nhất mang theo ý tức giận.
"Đừng động đậy." Đoàn Triết đè lại bàn tay đang chực chờ rút về, "Cho tôi mượn hạ nhiệt độ một lát đi."
Làn da hắn nóng phừng phừng khiến lòng bàn tay Lâm Nhất cảm giác như đang đặt trên một cái bếp lò đỏ lửa.
"Không ngủ được sao?" Đoàn Triết hỏi, "Em nhớ mẹ à?"
Lâm Nhất yên lặng một lát rồi khịt mũi.
"Không phải." Giọng anh phát ra rất khẽ, ngữ khí lại ương ngạnh, "Tại sao tôi phải nhớ một người chủ động rời bỏ mình chứ."
Đoàn Triết lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa trải qua một thảm kịch gia đình như vậy mà biểu hiện của Lâm Nhất trong hai ngày này lại thản nhiên đến mức bất thường. Chuyện may mắn trong bất hạnh chính là hiện giờ anh vẫn chưa hoàn toàn khóa kín cảm xúc của mình lại.
Thấy Lâm Nhất không quá phản kháng, hắn vươn một cánh tay khác ra đặt lên lưng anh, thử nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái.
"Mẹ em bị bệnh." Đoàn Triết nói, "Bà ấy thật sự không muốn rời bỏ các em đâu."
"Không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Thứ duy nhất bà ấy không rời bỏ chỉ có đàn cello thôi." Lâm Nhất nín thở nhẫn nhịn, một lát sau mới nói tiếp, "Bà ấy sinh hạ anh em tôi vốn để làm công cụ thừa kế tài năng âm nhạc của mình mà."
Đoàn Triết vội vàng phản bác: "Đừng nói bậy, không phải như thế."
"Đến chuyện tôi thích ăn thứ gì mẹ cũng không biết." Lâm Nhất cuộn mấy ngón tay đang dán trên trán hắn nắm thành quyền, thân thể cũng căng ra, "Chuyện tôi thích ăn trứng xào cà chua là mẹ tôi nói chứ gì?"
Đoàn Triết có thể khẳng định một trăm phần trăm, Lâm Nhất mà hắn quen biết rất thích ăn trứng xào cà chua, hắn ở nhà anh đã ăn món kinh điển này không biết bao nhiêu lần đến phát ngấy.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể hùa theo ý của thiếu niên Lâm Nhất, mở miệng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Nếu em không thích thì mình không ăn nữa."
Nước mắt không ngừng rơi xuống thành bồn tắm phát ra những tiếng vang trầm đục, Lâm Nhất cất giọng run rẩy: "Tôi không thích chút nào hết." Anh gục đầu xuống, đặt trán lên bả vai Đoàn Triết nghẹn ngào nói, "Nhưng mà, mẹ chỉ biết làm mỗi món đó cho anh em tôi ăn thôi."
Ánh rạng đông dần dần nhuộm sáng bức tường gạch men màu trắng sữa. Đoàn Triết trầm ngâm một lúc lâu mới hạ giọng thì thầm: "Không phải mẹ em nói, là tôi đoán bừa đấy."
Hắn ôm thân thể gầy gò của Lâm Nhất vào ngực mình, thử bế đối phương ra khỏi bồn tắm: "Trời sắp sáng rồi, về phòng ngủ một lát đi."
Lâm Nhất ngoảnh mặt không phản ứng, hai tay bấu chặt vạt áo thun Đoàn Triết thành từng nếp nhăn nhúm.
"Nếu không có đàn cello, anh hai tôi sẽ không ghét tôi, mẹ tôi cũng sẽ không rời bỏ chúng tôi."
Tiếng khóc không kìm nén được quanh quẩn trong gian phòng tắm dần bị ánh mặt trời bao phủ. Lâm Nhất nức nở nói: "Tất cả... là tại đàn cello."
*
Sang đầu giờ chiều, Đoàn Triết ngồi xổm chăm chú nghiên cứu một vết lõm trên mặt sàn gỗ trong phòng đàn. Lúc này hắn đang mặc chiếc áo len dệt kim màu xám Lâm Nhất ném cho ngày hôm trước, tay áo bị hụt lên một đoạn trông khá buồn cười.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân loẹt quẹt kéo dài làm hắn quay đầu nhìn thử. Lâm Nhất mang cặp mắt sưng húp, đầu tóc rối bù xuất hiện trước cửa phòng tập đàn.
"Dậy rồi à?" Đoàn Triết dời lực chú ý về lại sàn nhà bằng gỗ, ngón tay sờ soạng lên vết lõm, miệng nhắc nhở, "Trên bàn có cơm đấy, tự hâm lại mà ăn."
Lâm Nhất đứng yên nhìn quanh một vòng, các loại nhạc cụ bị Trác Vân đập vỡ được dồn vào trong góc, mớ hỗn độn trên sàn nhà cũng đã thu dọn sạch sẽ, vài món đồ dùng hư hỏng không còn thấy đâu nữa.
Anh không nhớ rõ sáng nay mình ngủ lúc mấy giờ, thậm chí về phòng ngủ bằng cách nào, chỉ có ký ức về cái ôm ấm áp vững chãi trong phòng tắm là vẫn còn như mới.
Sơ ý thất thố trước mặt người xa lạ khiến Lâm Nhất không giữ nổi bình tĩnh, lời nói cũng mất hẳn khí thế: "Anh dọn mấy thứ này làm gì?"
"Em hỏi mà không biết xấu hổ à? Căn phòng này có khác gì bãi rác không." Đoàn Triết đứng lên tiện tay nhấc theo chiếc ghế chỉ còn nửa chân, vừa bước ra ngoài vừa nói, "Để tôi phổ cập chút kiến thức tâm lý học nhé, môi trường sống quá bừa bãi sẽ ảnh hưởng đến tinh thần nhiều lắm đấy."
"Đừng dọn nữa." Lâm Nhất có vẻ không hứng thú gì với kiến thức tâm lý học.
Đoàn Triết lựa chọn điếc có chọn lọc, lúc lướt ngang qua người Lâm Nhất thì dừng chân lại: "Mớ nhạc cụ hư hỏng kia phải làm thế nào? Có sửa lại được không?"
"Không sửa được đâu." Lâm Nhất nói nhàn nhạt, "Vứt hết đi."
"Đàn của em thì sao?" Đoàn Triết lại hỏi, "Có vứt luôn không?"
Sáng sớm nay Lâm Nhất khóc trong lòng hắn một trận xong thì không còn động tĩnh gì nữa, hắn bế anh trở về phòng ngủ đã kịp nhìn thấy hộp đàn cello dựng trong góc phòng.
Giọng điệu Lâm Nhất càng lạnh nhạt hơn: "Không được động vào nó."
Đoàn Triết muốn nói lại thôi, cuối cùng ngậm miệng xách ghế đi thẳng ra ngoài. Khoảng cách chênh lệch tâm lý thật sự quá lớn, phần đãi ngộ mà hắn nhận được thậm chí còn thụt lùi ác liệt hơn so với tuổi tác của Lâm Nhất đến mấy cây số.
Chỉ vài ngày trước, rõ ràng cả người lẫn đàn đều để mặc hắn muốn sờ chỗ nào thì sờ...
Không được nghĩ nữa.
Đoàn Triết vội vàng xua mấy ký ức triền miên kia ra khỏi não bộ. Hiện giờ Lâm Nhất mới mười lăm tuổi, chỉ cần nghĩ nhiều thêm một chút thôi cũng có cảm giác như mình đang phạm tội.
—
Lời tác giả:
BGM đêm nay: 《 Nơi vốn từng là nhà 》( 原本是家的地方) - Cicada
–---
Có một sự thật luôn hiện hữu từ chính văn đến tận ngoại truyện nhưng chưa bao giờ được chính thức nói ra: Anh Lâm cực kỳ cực kỳ yêu mẹ mình.