=================
Đoàn Triết đứng ngay sảnh đến nhà ga T2 của sân bay Thành Đô, nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình di động. Sáng nay hắn ngồi chuyến bay sớm nhất, trước khi máy bay cất cánh vị trí của Lâm Nhất vẫn là khách sạn anh ở tối hôm qua, nhưng giờ phút này định vị của anh đã di chuyển cách xa nơi đó khoảng 150 km.
Lâm Nhất đi sang thành phố khác.
Đoàn Triết tra cứu giờ khởi hành của các chuyến tàu cao tốc giữa hai thành phố trên phần mềm đặt vé rồi gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Nhất.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức hắn cho rằng Lâm Nhất sẽ không tiếp máy, đầu dây bên kia mới chậm rãi vang lên một câu trả lời lãnh đạm: "A lô".
"Đang làm gì thế?" Đoàn Triết vẫn dùng lời dạo đầu bảo thủ như cũ.
"Đang ở ngoài." Lâm Nhất đáp, "Đi chơi giải sầu."
Thành phố mà Lâm Nhất ghé đến có một điểm du lịch rất có tiếng, show diễn tiếp theo của Bạch Nghiên Sơ cũng đã chính thức tuyên bố hủy bỏ, nhân cơ hội này đi loanh quanh chơi vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Đoàn Triết không suy nghĩ quá nhiều nhưng vẫn thuận miệng hỏi thử: "Anh đi một mình thôi à?"
Lâm Nhất đáp rất nhanh: "Đương nhiên không phải."
Đoàn Triết trầm mặc vài giây, lại hỏi: "Bao giờ về?"
Lâm Nhất không quá xác định, chỉ nói: "Tới cũng tới rồi, ít nhất cũng phải ở lại một đêm chứ."
Đoàn Triết còn chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng loa trên tàu cao tốc nhắc nhở tàu sắp vào trạm.
"Không nói với cậu nữa, tôi phải xuống tàu rồi." Lâm Nhất nhấc hộp đàn từ ghế trống bên cạnh khoác lên vai, lơ đãng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Ai gọi vậy?"
Lâm Nhất quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, lại cúi đầu nhìn xuống màn hình di động vừa tắt của mình.
Đúng rồi, là ai gọi vậy nhỉ?
Rõ ràng Đoàn Triết đang ở trước mắt mình mà.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất lắc đầu, hình như anh lại gặp ảo giác nữa rồi.
"Không có gì, cuộc gọi rác thôi mà." Lâm Nhất đáp một câu lấy lệ rồi cất điện thoại vào túi quần, hỏi Đoàn Triết, "Không phải nói muốn đưa tôi đi xem núi tuyết hả? Chỗ này làm gì có núi tuyết."
Đoàn Triết cùng anh bước xuống tàu, chậm rãi đi ra khỏi sân ga: "Vừa có núi vừa có tuyết, có gì khác nhau?"
Lâm Nhất đứng lại, nghiêm túc phản bác: "Khác chứ."
Đoàn Triết thở dài, cũng dừng bước theo anh.
"Lâm Nhất." Hắn đi mấy bước quay trở về, duỗi tay nắm lấy tay Lâm Nhất, kiên nhẫn khuyên nhủ, "Núi tuyết ở quá xa, anh không đủ sức đi đến đó đâu."
Lâm Nhất cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn bàn tay hai người đang giao nắm. Anh và Đoàn Triết đã làm tình với nhau rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thật sự nắm tay.
Đoàn Triết nhẹ nhàng kéo anh một cái, hỏi: "Đi không?"
*
Đoàn Triết bước ra khỏi ga tàu cao tốc, đứng trước quảng trường trống trải châm một điếu thuốc.
Nhiệt độ nơi này cao hơn so với Bắc Kinh nhiều, nhưng vì lâu không được đón nắng nên vẫn có cảm giác rất lạnh lẽo.
Tới đã tới rồi, cứ coi như đi giải sầu vậy.
Dù sao cũng lỡ xin nghỉ phép rồi còn đâu.
Mấy suy nghĩ này luôn có vài phần ý vị lừa mình dối người.
Hắn tìm kiếm mấy bài hướng dẫn du lịch tại chỗ rồi nghiên cứu nơi ăn nghỉ trên núi một phen, đang chuẩn bị bấm nút book phòng thì WeChat đột nhiên nhảy ra thông báo tin nhắn mới. Thẩm Hòe Tự chia sẻ một clip ngắn trong group chat ba người, bổ sung kèm một câu tóm tắt thuyết minh ngắn gọn: Bạch Nghiên Sơ tuyên bố giải nghệ.
Đoàn Triết bấm vào đoạn video buổi họp báo đã được biên tập chỉnh sửa dài khoảng bảy phút kia. Bạch Nghiên Sơ thừa nhận sự thật bản thân đã bí mật kết hôn và có hành động lừa dối bạn đời, đồng thời thanh minh đối tượng quan hệ cũng là người bị hại do anh ta lừa gạt, khẩn cầu mọi người đừng nên đi quấy rầy cuộc sống riêng tư của đối phương.
Phương án xử lý này gần giống những gì Đoàn Triết dự đoán trước, nhưng trong lòng hắn lại luẩn quẩn một chút cảm giác bất an rất khác thường.
Đoàn Triết liếc nhìn lên thời gian tuyên bố video, 3 giờ chiều nay, chỉ mười mấy phút trước.
Đoàn Triết dụi tắt thuốc lá, hỏi vào group: [ Bạch Nghiên Sơ mở họp báo à? Khi nào? ]
Thẩm Hòe Tự trả lời: [ Chắc là hôm nay, chứ làm sao nửa đêm hôm qua lại mở họp báo được. ]
—
Ông đốc tờ không đi với anh Lâm, Bạch Nghiên Sơ không đi với anh Lâm, vậy ai đang đi với anh Lâm?
Tất nhiên không phải là chị Phương rồi...