"Chín bộ xương này đều là xương ma thú vàng!"
"Chứng tỏ có người đã dùng chín ma hoàng, canh giữ ở đây!" Dạ Huyền khiếp sợ tột đỉnh!
Con ngươi không ngừng co rút!
'Thậm chí, ông ấy còn không thèm quan tâm đến số nguyên thạch chất như núi trên quảng trường, ánh mắt ông ngưng trọng, nhìn lên tấm bia đá ở chính giữa!
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang!"
"Huyền tự xuất hiện, một lực áp đảo mười phương!"
Khi nhìn rõ chữ trên tấm bia đá, Dạ Huyền đọc luôn: "Trời ơi!" Ông ấy nhảy cẵng lên!
Da đầu tê dại!
Hít thở dồn dập!
Hai mắt mở tol
"Đệt! Đậu mét Trời ơi!"
Dạ Huyền không bình tĩnh nổi nữa, ông ấy kích động đến nỗi đỏ hồng mắt, văng tục mấy câu liền!
Diệp Thanh Lam nhíu mày: "Anh Huyền, anh sao vậy?"
Chưa bao giờ bà thấy Dạ Huyền phản ứng như này!
Rốt cuộc tấm bia đá này có lai lịch gì?
Diệp Bắc Minh cũng thấy nghỉ hoặc: "Bố, tấm bia đá này có vấn đề gì à?"
Dạ Huyền quay đầu lại, con ngươi co lại, kích động đến nỗi môi run run: "Minh Nhi! Cmn đây chính là Huyền Tự Quyết!"
"Không ngờ chúng ta có thể phát hiện ra Huyền Tự Quyết ở đây!"
"Ôi trời ơi, may mắn, quá may mắn!"
"Đây là Huyền Tự Quyết đấy!"
Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.
Nhíu mày, hai người đưa mắt nhìn nhau!
Rồi đồng thanh bảo: "Huyền Tự Quyết, đó là cái gì?”
Dạ Huyền kích động mất một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, ổn định tâm lý: "Hai mẹ con không biết, thảo nào không kích động! Ha ha ha ha... Minh Nhi, bố chỉ có thể nói với con rằng, con quá may mắn!"
"Bố, bố đừng úp mở nữa!"
"Ông nói đi, Huyền Tự Quyết là cái gì?"
Diệp Bắc Minh phì cười!
Bố mẹ anh đã ở tuổi này rồi mà vẫn còn ân ái thế này, anh thấy rất tốt!
"Con trai đang ở đây, em cho anh tí thể diện đi!"
"Hừ!"