Toàn trường im phăng phắc!
Tất cả mọi người ở đây, da đầu tê dần, kinh ngạc há hốc miệng, miệng họ há to đến nỗi đủ để nhét cả nắm tay!
Bên phía tộc Bất Hủ thì cả tộc ầm ĩ!
"Diệp Bắc Minh, mày mạnh mồm quá đấy!" "Thằng ranh con! Đồ kiêu căng!"
"Tộc Bất Hủ đã truyền thừa qua hàng tỉ năm, lão tổ đời đầu là Bất Hủ đại đế, quyền thế vô song, vậy mà cậu lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy hả?”
"Lão tổ, người còn đợi gì nữa? Xin lão tổ lập tức chém chết tên tặc tử này đi!" "Giết! Giết Giết!" Mọi người trong tộc Bất Hủ máu nóng sôi trào, cả đám hô lên đầy căm phần.
Diệp Bắc Minh thản nhiên đối mặt, bình tĩnh nhìn chằm chäm Bất Hủ Võ: "Nói cho tôi biết đi, ông chọn làm trái ước định!"
"Hay là, cho tôi xem Hư Không Thuật một lần!"
Khí tràng cường đại khiến cho tất cả những người có mặt ở đây trở nên mờ. nhạt!
"Diệp Bắc Minh, cậu dám sỉ nhục tộc Bất Hủ!"
Bất Hủ Võ tức run cả người: "Được! Được lắm! Lão phu cũng muốn xem xem, miệng lưỡi cậu sắc bén!"
"Hay kiếm Bất Hủ sắc!" "Kiếm đến đây!" Một tiếng gọi dài!
Kiếm Bất Hủ vèo một tiếng, bay từ không trung xuống, sau đó lơ lửng trên bầu trời có chín ngọn núi Bất Hủ!
"Xin thánh kiếm giáng thần thông, chém chết tên tặc tử này!" Bất Hủ Võ phẫn nộ chỉ vào Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn kiếm Bất Hủ, đồng thời anh cũng truyền âm: "Tiểu Tháp, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!"
"Chiến!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ đáp một chữ. Giây tiếp theo.
Kiếm Bất Hủ khẽ rung lên, từ giữa kiếm bùng lên một đạo huyết quang, thiên địa phong vân biến sắc!
Một cỗ uy áp tối cao bộc phát ra!
Phần lớn tu võ giả ở hiện trường, kể cả người của tộc Bất Hủ, đều hộc ra một ngụm máu!
"Có chuyện gì vậy?" "Đế uy! Là đế uy!"
Có người run giọng nói, sau đó anh ta ngẩng đầu lên nhìn kiếm Bất Hủ rồi hô: "Mau coi kìa, đó là gì?"
Mọi người ngẩng đầu lên! Họ trông thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên!
Huyết ảnh trong kiếm Bất Hủ bùng nổ, rồi ngưng tụ thành một người đàn ông trẻ, trông khoảng ba mươi tuổi, tuyệt thế vô song!
"Đây là... Bất Hủ Đại Đế!"
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn sang! Bụp! Bụp! Bụp!
Hàng triệu tu võ giả đang có mặt tại hiện trường đồng loạt quỳ xuống như cắt lúa mì vậy!
Cảnh tượng cực kỳ hoàng tráng!
Hàng triệu người đồng loạt quỳ xuống, trừ đại đế ra, còn ai làm được điều này?
"Tổ tiên ơi!"
"Đúng là tổ tiên rồi, ông cụ, ông ấy cũng có một đạo thần hồn để bảo vệ tộc Bất Hủ sao?”
"Ha ha ha! Tổ tiên, ha ha ha ha..." Người của tộc Bất Hủ gần như điên cuồng! Cả đám quỳ gối, điên cuồng dập đầu, cực kỳ thành kính!
Cổ Yên Tuyết đờ người đứng yên tại chỗ, miệng lẩm bẩm: 'Bất Hủ Đại Đế? Cuộc đại chiến giữa trăm vị đại đế năm đó, ông ta đã ngã xuống rồi cơ mà? Không ngờ, ông ta vẫn còn để lại một đạo thần hồn..."
"Tổ tiên, thật sự là người ạ?"
Bất Hủ Võ quỳ trên mặt đất.
Khóc nức nởi
Lệ nóng tung hoành trên khuôn mặt già!
"Hu hu hu... con vô dụng... không được tích sự gì! Lúc người còn sống, tộc Bất Hủ nở mày nở mặt biết nhường nào chứ?"
"Có ai nghe đến ba chữ tộc Bất Hủ mà không nhượng bộ đâu? Thế mà hôm nay tộc Bất Hủ ta lại để cho một thẳng nhóc vắt mũi chưa sạch đánh đến tận cửa nhà rồi!"
"Hu hu hu! Lão tổ, Bất Hủ Võ vô dụng, con vô dụng!"
Bất Hủ Võ khóc to.
Trông cực kỳ ấm ức!
"Vất vả rồi!"
Tàn hồn của Bất Hủ Đại đế lên tiếng, giọng nói rất bình thản, nhưng lại vang tận mây xanh!
Còn không đợi Diệp Bắc Minh suy nghĩ thêm, tàn hồn của Bất Hủ đại đế đã nói tiếp: "Cậu muốn học Hư Không Thuật?"
"Phải!"
Diệp Bắc Minh gật đầu. Bất Hủ Đại Đế trầm mặc rồi!
Một lúc sau, ông ấy mới nói tiếp: "Hư Không Thuật, cậu cứ học tùy thích!"