Chương 30: Cài bom
“Đúng vậy, tổ chức Thiên Sát này rất đáng sợ, chỉ cần là nhiệm vụ bọn họ giao cho, dù là võ giả cấp Tông Sư cũng phải hoàn thành, nếu không sẽ bị đuổi giết”, Hồng Ngũ nặng nề gật đầu.
“Vậy nghĩa là tổ chức Thiên Sát bảo ông đến giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hồng Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không không không, không phải, tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn của tổ chức Thiên Sát”.
Ông ta lấy điện thoại ra.
Dùng một ngón tay để mở khoá, sau đó vào một phần mềm ẩn.
Bấm vào xem thì thấy là giao diện của một diễn đàn.
Diệp Bắc Minh cầm lấy, nhìn thấy một loạt bài đăng treo thưởng ở vị trí trang đầu của diễn đàn.
[Sát lệnh Nhân: Giết người giàu nhất tỉnh Tây Nam – Lý Sùng Giang, thưởng ba trăm triệu!]
[Sát lệnh Địa: Giết vua Giang Đông, thưởng năm trăm triệu!]
[Sát lệnh Thiên: Giết Diệp Bắc Minh, thưởng một tỷ!]
Diệp Bắc Minh nhìn lệnh treo thưởng của mình, bấm vào xem thì thấy thông tin cực kỳ chi tiết.
Còn có một bức ảnh thời cấp ba của anh!
Hồng Ngũ nói: “Đây là ba loại lệnh treo thưởng với mức tiền thưởng khác nhau, ai cũng có thể nhận”.
“Cậu có thể lập nick trên diễn đàn sau đó đăng lệnh treo thưởng, chỉ cần được duyệt thì quản trị viên sẽ đăng giúp cậu”.
“Nhưng trước tiên cậu phải chuyển tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng của nước ngoài đã”.
“Thời hạn là một tuần, sau một tuần nếu treo giải thưởng thất bại thì sẽ không được hoàn lại tiền”.
“Nếu treo thưởng thành công thì chỉ cần lấy ra chứng cứ đã giết được người trong lệnh là sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng”.
Hồng Ngũ nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắt đầu từ giờ phút này hẳn là sẽ có rất nhiều sát thủ muốn giết cậu, tất cả sát thủ của Long Quốc hầu như đều có thể nhìn thấy lệnh treo thưởng này”.
“Trong đó chắc chắn có không ít Tông Sư võ đạo, cậu cũng biết một tỷ lớn nhường nào mà”.
Nghe Hồng Ngũ giải thích xong, Diệp Bắc Minh đã có hiểu biết nhất định về tổ chức Thiên Sát.
“Nói như vậy thì ông cũng không biết là ai muốn giết tôi phải không?”, Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
“Đúng thế”, Hồng Ngũ đáp.
“Ông cũng không biết là ai hạ lệnh cho vua Giang Nam giết cả nhà tôi”, Diệp Bắc Minh tiếp tục nói.
“Đúng…”
Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Diệp Bắc Minh, Hồng Ngũ không kìm được rùng mình.
“Vậy tôi giữ ông lại còn có tác dụng gì nữa?”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng rồi dứt khoát dẫm nát đầu Hồng Ngũ.
Hiện tại chỉ có hai manh mối, một là chiến thần Lăng Phong!
Hai là tổ chức Thiên Sát!
“Reng reng reng!”
Khi Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì điện thoại đổ chuông, anh nhấn nút trả lời.
“Sư đệ, thế nào rồi?”
“Điện thoại chị bỗng nhiên bị hỏng, không bắt được sóng, chị đã gọi người đến sửa ngay rồi nhưng không ngờ lại thấy cuộc gọi nhỡ của em, chị lo em gặp phải chuyện gì”, giọng nói lo lắng của Thập sư tỷ vang lên.
“Sư tỷ, em không sao”, Diệp Bắc Minh đáp.
Vương Như Yên cảm nhận được sự khác thường của Diệp Bắc Minh thì vội hỏi: “Em đang ở đâu?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Sơn trang Long Hồ”.
“Em ở đó làm gì?”, Vương Như Yên có dự cảm không lành.
Diệp Bắc Minh giải thích tường tận vấn đề một lượt cho cô ấy: “Hồng Ngũ gửi tin nhắn cho em nói chị đang ở trong tay ông ta, lừa em đến sơn trang Long Hồ, em đã giết Hồng Ngũ và đám thuộc hạ của ông ta rồi”.
“Trong khoảng thời gian đó có một người tên Giả Thành Húc gì đó đến gây sự với em, nhưng bị em bóp chết rồi”.
Vương Như Yên sửng sốt: “Cái gì? Em giết Giả Thành Húc rồi hả?”
“Có vấn đề gì sao sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.
Vương Như Yên bật cười: “Không vấn đề gì, chỉ là một Giả Thành Húc nho nhỏ thôi mà, giết rồi thì thôi”.
“Chuyện này em không cần lo, em ở sơn trang Long Hồ chờ chị, chị tới đón em ngay đây”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý.
Mười lăm phút sau có tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời đêm, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ bên ngoài sơn trang Long Hồ.
Vương Như Yên nhảy xuống máy bay, nhìn Diệp Bắc Minh toàn thân đầy máu: “Sư đệ, em có bị thương không?”
“Toàn là máu của người khác thôi”.
Diệp Bắc Minh cười thoải mái.
“Em nhìn em xem, lại làm mình bẩn hết người rồi”, Vương Như Yên trách móc nhìn anh: “Đi, theo sư tỷ về nhà, sư tỷ dẫn em đi tắm”.
“Ừm”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu rồi cùng Vương Như Yên lên máy bay, đi thẳng đến một trang viên.
Trên đường đi, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sư tỷ, chị có biết tổ chức Thiên Sát không?”
Vương Như Yên nhìn anh lấy làm lạ: “Đương nhiên là biết rồi, em hỏi điều này làm gì?”
Diệp Bắc Minh đưa điện thoại của Hồng Ngũ cho Vương Như Yên, bảo cô ấy xem diễn đàn của tổ chức Thiên Sát.
“Không ổn!”
Vương Như Yên biến sắc, đứng bật dậy, mở ghế máy bay.
Trong đó có một quả bom đang đếm ngược, thời gian chỉ còn mười giây.
“Gay rồi!”