“Có thể đưa tôi rời khỏi đây là được!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Dựa theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Anh đi đến cửa lớn tầng một, rạch một đường trên bàn tay mình, vẩy máu tươi lên cửa lớn.
Trong nháy mắt máu tươi tiếp xúc với cửa!
“Ầm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như mặt trời, vô cùng chói mắt.
“Mẹ nó… Ha ha ha ha, huyết mạch của cậu? Ha ha ha ha, lời to rồi!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như điên.
Ông ta cố gắng kìm chế nội tâm đang kích động: “Đừng gấp, ký kết hiệp ước cần mấy canh giờ…”
Diệp Bắc Minh vẫn hôn mê.
Ngụy Yên Nhiên dẫn anh về biệt thự, gọi người khiêng anh từ ghế lái phụ xuống.
“Thưa cô, người này sao vậy?”
“Không phải anh ta cùng cô tham dự dạ tiệc từ thiện sao?”
Quản gia của Ngụy Yên Nhiên mặt đầy bất ngờ.
Theo đạo lý, tham gia dạ tiệc từ thiện xong, Ngụy Yên Nhiên và người này không còn bất kỳ dây dưa gì.
Tại sao lại mang về?
Vì đã ký kết hiệp định giữ bí mật chuyện ở dạ tiệc từ thiện!
Không có bất kỳ ai dám truyền ra ngoài!
Vì vậy, mọi người vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện, càng không biết sức mạnh khủng khiếp của Diệp Bắc Minh.
Ngụy Yên Nhiên không có thời gian giải thích: “Giữa đường anh ta ngất xỉu, mau gọi bác sĩ qua”.
“Vâng”.
Mấy người cùng đưa Diệp Bắc Minh vào phòng Ngụy Yên Nhiên.
Rất nhanh bác sĩ đã đến.
Kiểm tra một hồi.
“Tiểu thư, người này không có bệnh tật gì, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, không lẽ có tâm bệnh? Khả năng là đang ngủ, hoặc mệt quá?”, bác sĩ lắc đầu, bày tỏ không kiểm tra được.
Ngụy Yên Nhiên nhướng mày.
Ngủ?
Mệt?
Sao có thể chứ?
Tận mắt cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.
Bác sĩ có chút khó xử: “Thưa cô, với tư cách hành nghề chữa bệnh bao nhiêu năm, tôi đảm bảo cơ thể cậu ta quả thật không có vấn đề”.
“Tối nay không tỉnh, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh thì sao?”
“Được rồi”.