“Tôi… là người nhà họ Diệp sao?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Phải, mà cũng không phải”.
“Là ý gì? Rốt cuộc Diệp Minh Viễn có phải bố tôi hay không?!!!”, Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước.
“Tôi ngược lại hy vọng Minh Viễn là bố cậu”, Diệp Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng nó có tài đức và tư cách gì kết nghĩa vợ chồng với mẹ ruột cậu chứ?”
“Là ý gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.
“Mẹ ruột tôi là ai, ông quen biết mẹ ruột tôi?”
“Bà ấy là ai?”
“Tên là gì?”
“Bà ấy ở đâu, còn sống hay đã chết?”
Diệp Bắc Minh gần như gào rống lên.
Diệp Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Mẹ ruột cậu là một kỳ nữ tử, năm đó khi bà ta đến nhà họ Diệp đã mang thai”.
“Minh Viễn vì che chở thân phận cho mẹ ruột cậu mới đứng lên tuyên bố cậu là con riêng của ông ta”.
“Sau khi mẹ ruột cậu sinh cậu ra đã để lại một vài thứ, rồi không biết tung tích”.
“Có chuyện này?”, Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác.
Vốn dĩ anh tưởng rằng mình đã cách thân thế rất gần.
Nhưng lời của Diệp Lăng Tiêu khiến tất cả mọi thứ trở nên khó bề thân phận.
“Diệp Minh Viễn không phải bố tôi?”
Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Nó không phải, nhưng người khác đều cho rằng Diệp Minh Viễn là bố cậu”.
“Người biết chuyện năm đó cũng không có mấy người”.
Diệp Bắc Minh u ám: “Nếu ông ta không phải bố tôi, vậy sao phải giết tôi?”
Diệp Lăng Tiêu trầm mặc, sau khi im lặng trong chốc lát.
“Mẹ cậu trước khi rời đi đã để lại một vài thứ đồ rất lớn, rất kinh khủng”,
“Minh Viễn bị những thứ này hấp dẫn, khiến đầu óc mê muội! Cộng thêm nó cưới một người phụ nữ của gia tộc hùng mạnh, người phụ nữ không hy vọng cậu sống! Dù sao cậu cũng không phải con trai của Diệp Minh Viễn”.
Nghe thấy mấy lời này của Diệp Lăng Tiêu, Diệp Bắc Minh có chút mơ hồ: “Ông có ý gì?”