Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Vậy những sư phụ của chúng ta đều là lão quái vật đáng sợ?”
Diệp Bắc Minh nhớ ra.
Lúc mình xuống núi.
Mấy lão quái vật kia người này đều ‘khoác lác’ hơn người kia!
Bây giờ nhìn lại, có lẽ không phải khoác lác, khả năng đều là thật.
Lúc Diệp Bắc Minh còn đang ngơ ra, Lục Tuyết Kỳ lấy ra một tập văn kiện từ trong ngăn kéo, tùy ý mở ra nhìn.
Là văn kiện đỏ của Long Quốc!
“Tiểu sư đệ, cứ quyết định vậy đi”.
“Đây chính là giấy bổ nhiệm của em, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu… thiếu tướng của Long Hồn”, Lục Tuyết Kỳ nhìn lướt qua văn kiện đỏ, bất chợt nhíu mày.
“Thiếu tướng?”
“Cấp thấp vậy sao?”
“Không được!”
Lục Tuyết Kỳ mặt không hề vui vẻ, cô ấy cầm bút lên sửa đổi văn kiện đỏ.
Cô ấy sửa chữ ‘tướng’ trong thiếu tướng thành chữ ‘soái’.
“Tiểu sư đệ, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu soái của Long Hồn!”, Lục Tuyết Kỳ túm tay Diệp Bắc Minh, bôi mực lên.
“Cộp!”
Đóng lên văn kiện đỏ.
“Người đâu, mang qua cho ông ta”.
Lục Tuyết Kỳ gọi người làm, sau khi lấy đi văn kiện đỏ, nhanh chóng rời đi.
Chân mày Diệp Bắc Minh nhướn lên: “Bát sư tỷ, chị đang đùa sao?”
“Thiếu soái của Long Hồn? Vừa rồi đó là văn kiện đỏ đấy, thứ này có thể tùy tiện thay đổi sao?”
“Không sao, yên tâm”, Lục Tuyết Kỳ xua tay, dáng vẻ không để ý.
Cô ấy kéo Diệp Bắc Minh đến phòng bên cạnh.
Một bàn đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ba chị em cùng nhau ngồi ăn cơm.
...
Ba mươi phút sau.
Trong phòng làm việc tại một nơi ở Long Đô, đèn thắp sáng chưng.
Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn làm việc.
“Lục đại soái đưa văn kiện đến cho ông”.
Thư ký Tiền cung kính đi vào.
Người đàn ông nhàn nhạt nói.
“Ừ”.