Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi đi đến, keo kính gọng vàng, đầu cắt cua dày dặn kinh nghiệm.
Người mặc áo vest, dáng người thẳng tắp, không chút dễ dãi!
“Thư ký Tiền!”
Tần Vinh An cũng đi theo phía sau, hành lễ.
“Đây là…”
Đám nhà giàu Long Đô có mặt ở đây nhìn thấy chuyện này, trong lòng đều kinh hãi!
Người có thể khiến Tần Tướng Thần hành lễ, chẳng lẽ là?
‘Chính là ông ta?”
Ngụy Yên Nhiên thông minh lập tức nhận ra thư ký Tiền.
Vào ngày mừng thọ ông nội, cô ta đã gặp mặt người này.
Chỉ là một nhân viên văn thư mà thôi!
Nhưng khi đó lại ngồi bàn đầu.
Có thể thấy chức vị của ông ta ở Long Đô không hề thấp hơn bất kỳ ông lão nào trong mười thế gia lớn!
Cho dù là Đường Kình Thương nhìn thấy thư ký Tiền, sắc mặt cũng nghiêm trọng: “Thư ký Tiền đến đây có phải có chuyện nguy cấp gì không?”
“Tôi chỉ là đến truyền lời, nếu chiến thần Kình Thương không có việc gì thì quay về quân doanh đi, Long Đô này vào ít thôi”.
Thư ký Tiền mỉm cười nói.
Hòa nhã dễ gần.
Nét mặt già nua của Đường Kình Thương trong nháy mắt tái nhợt!
Cơ thể già nua của Tần Tướng Thần run rẩy, chấn động ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tiền!
Thư ký Tiền cười không nói.
“Bố…”
Tần Vinh An cũng bị dọa sợ ngây ra, thấp giọng nói một câu, đỡ ông cụ.
Ông ta có thể cảm nhận được cơ thể ông cụ đang run lên!
“Tôi biết rồi”.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Đường Kình Thương xuất hiện từng tầng mồ hôi!
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tình huống gì vậy?”
“Không có gì, cậu Diệp, mọi người cứ tiếp tục”.
Thư ký Tiền đảo mắt nhìn đám người, sau đó rời đi.