Rất nhiều người lùi lại, khí huyết trong cơ thể sôi sục.
Sắc mặt tái nhợt!
Uy thế của chiến thần Kình Thương, vô cùng đáng sợ!
“Vương Như Yên ở đây, không ai có thể động đến sư đệ của tôi!”, Vương Như Yên cũng bước ra một bước, đối diện với chiến thần Kình Thương!
Vạn Lăng Phong cũng ra tay: “Vạn Lăng Phong ở đây, ai dám động vào chủ nhân của tôi?”
“Đại quân hàng trăm ngàn người Giang Nam, cũng không phải vừa đâu!”
Trong tích tắc, thời gian như dừng lại!
Trong không khí tĩnh lặng như tờ, Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng: “Sư tỷ, Lăng Phong, hai người lùi lại đi”.
“Để tôi tự đối phó với người này”.
Việc của mình, mình tự giải quyết!
Anh cũng không thể nào cả đời sống trong sự che chở của sư tỷ!
Tiếng nói bỗng vang lên rất đột ngột.
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người soạt một cái đều hướng về Diệp Bắc Minh.
Sau một giây tĩnh lặng, hội trường lập tức bùng nổ.
“Cái gì?”
“Anh ta muốn tự đối phó với chiến thần Kình Thương ư?”
“Anh ta bị ngốc hả?”
“Chiến thần Kình Thương đứng thứ sáu trong mười chiến thần Long Hồn đó, có lẽ có thể lọt vào top năm ấy chứ?”
“Điên rồi, chắc chắn là điên rồi!”
Các phú hào Long Đô có mặt hoàn toàn trố mắt.
“Tổng giám đốc Lý, hình như tôi sắp thua rồi, Diệp Bắc Minh… cậu ta… làm sao cậu ta dám?”, cơ thể tổng giám đốc Vương run run.
Tổng giám đốc Lý lắc đầu đánh giá: “Còn quá trẻ, không khôn ngoan, quá cuồng ngạo”.
Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run lên, không thể tin nổi nhìn qua Diệp Bắc Minh!
Hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An cũng sầm mặt!
“Chủ nhân?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc quay đầu.
“Vậy tỷ đứng xem kịch hay đấy”.
Đôi mắt của Vương Như Yên đấy ý cười, lặng lẽ lùi đến phía sau Diệp Bắc Minh, nhường vị trí cho anh.