Một tay Diệp Bắc Minh chắp sau lưng, tay còn lại đè lên bả vai chiến thần Lăng Phong!
Như thiên thần vậy!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ ông đã quỳ rồi, có thể nói được chưa?”
Lúc này, nơi sâu thẳm con ngươi chiến thần Lăng Phong chinh chiến sa trường lúc này đều run rẩy!
Ông ta vô cùng kinh hoàng!
Diệp Bắc Minh rất trẻ tuổi, trẻ đến đáng sợ!
Thế nhưng vẻ lạnh lùng sâu trong đôi mắt khiến vị chiến thần này không lạnh vẫn run!
‘Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Quá đáng sợ’.
Chiến thần Lăng Phong suy nghĩ trong lòng, nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Tôi nói…”
“Là bố ruột cậu muốn giết cả nhà cậu!”
“Ông nói gì?!!!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Mặc dù anh đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bố mẹ bây giờ của mình có lẽ không phải bố mẹ ruột!
Nhưng nghe thấy câu này, anh liền kinh hãi!
Anh không nhịn được hỏi: “Ông nói là bố ruột tôi muốn giết tôi? Tại sao?”
“Bố ruột tôi là ai?”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Lăng Phong, nếu ông dám nói láo, tôi giết ông ngay bây giờ!”
“Ầm!”
Cánh tay trái của Diệp Bắc Minh dùng sức, hai chân chiến thần Lăng Phong gần như sắp bị phế bỏ.
Ông ta cố nén cơn đau, cắn răng nghiến lợi, trong miệng phun ra máu tươi: “Cậu… cậu Diệp!”
Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ông ta không dám nói thêm nữa!
“Lời tôi nói đều là thật, bố đẻ của cậu là Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô”, chiến thần Lăng Phong mở miệng: “Vạn Lăng Phong tôi lấy tính mạng ra thề!”
Diệp Bắc Minh im lặng hồi lâu, trong miệng nói ra ba chữ: “Diệp Minh Viễn?”
Tâm tình anh có chút phức tạp.
Bố ruột của mình thật sự là người nhà họ Diệp ở Long Đô?
Hổ dữ không ăn thịt con mà!
“Tại sao phải giết tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi.