9h30. Nó, Duy và Cường đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho trận đấu này. Đây là trận đấu đầu tiên 3 người phối hợp với nhau, thực sự dù họ có là những tay chơi bóng rổ chuyên nghiệp nhưng không có những đồng đội phối hợp ăn ý thì thật khó mà nghi điểm, trong khi đó, trận đấu ngày hôm nay họ sẽ gặp một đối thủ khá mạnh như người quản lí vừa nói.
Còn hắn, hôm nay tâm trạg của hắn rất vui và hắn cũng tự hứa với bản thân là phải chơi trận này thật tốt, không vì điều gì cả, chỉ là vì đam mê của chình mình và 2 người bạn. Và hắn cũng nhận ra một điều quan trọng là hắn sẽ không bao giờ cô đơn, vì hắn có Long có Hoàng là những người bạn tốt, những người bạn thực sự trong cuộc đời mình.
Đúng như những gì đã hẹn, 10h cả 2 bên đều có mặt ở sân bóng rổ, đội của hắn mặc chiếc áo màu trắng có hình con rồng đen được thuê tinh tế ở giữa áo. Còn đội nó là những bộ đồ kín đáo và riêng nó thì luôn mag bên mình chiếc khẩu trang đen kì bì.
Cả hắn, Hoàng và Long đều chú ý đến người bịt mặt đằng trước kia. Nhưng khi tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu thì cả hai bên đội đều thực sự chú tâm vào giành bóng. Cả nửa thời gian rồi mà cả hai đội vẫn không đội nào nghi được điểm, vì thực sự cả hai bên đều quá mạnh, bóng cứ về đến cung thành là bị chặn lại bởi những đôi tay chắc khoẻ, nó và hắn va chạm đã không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi khi đứng trước mặt nó nhìn vào đôi mắt của nó hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng thực sự là không thể nhận ra đó là ai. Quả bóng màu cảm cứ truyền tay người này rồi lại tay người khác nhưng chưa một lần vào rổ. 6 người trong cuộc toàn thân đã ướt đầm mồ hơn, quản lí và mọi người đứng ngoài xem ai cũng nôn nóng, họ chưa bao giờ thấy một trận đấu nào như này, họ đều ngang tài ngang sức. Sự phối hợp chặt chẽ giữa các thành viên trong một đội và những kí hiệu khi dẫn bóng về cung thành đối phương họ như nắm chắc trong lòng bạn tay. Nói về sự phối hợp của đội nó thì không ai có thể tin được đây là lần đầu tiên họ chơi cùng với nhau, hai anh em nhà Cường và Duy thì không phải nói vì họ từ lúc nhỏ đã được huấn luyện là một cặp ra sân. Nhưng còn nó thì đây quả là một sự bỡ ngỡ, 5’ đầu trận đấu hầu như chỉ có Cường và Duy dẫn bóng để ghi điểm, thậm chí nhiều lúc nó còn đứng ngơ là một chỗ để nhìn gì đó, đến khi bóng từ tay Duy bị Long cướp nó mới ngỡ ngàng trở về với chận đấu, và từ đó thì nó, Duy và Cường phối hợp vô cùng ăn ý, thậm chí một tay cừ bóng rổ như hắn cũng phải phần nào gưỡng mộ, hay một người giỏi quan sát như Hoàng cũng khó tìm ra chỗ hở trong nhưng lần giao bóng cho đồg đội của nó. Còn Long một cầu thủ chặn bóng xếp vào hạng đỉnh bởi chiều cao và khả năng bật nhảy của anh cũng nhiều khi phải tròn mắt khi thấy Duy với cú bật nhảy nhẹ nhàng mà hất được bóng từ tay của Hoàng ra. Cả 2 đội đều là những người có kinh nghiệm bóng rổ nhiều năm và đã thi đấu nhiều lần vì vậy nên hộ không hề chủ quan về đối thủ của mình.
Gần kết thúc hiệp 2 tỉ số của 2 đội vẫn là 0-0. Hắn là một người ra sân và chưa chịu thua bao giờ. Nói ra đấu bóng rổ đường phố nhưng từ đầu trận tới giờ chưa bên nào sử dụng đến những đòn cần thiết trong một trận bóng đường phố. Mồ hơi đầm đìa trên má và cổ của 6 người trên sân hiện giờ. Sau lớp khẩu trang đen, nó thở những hoi thở gấp gáp và nở một nụ cười như biết trước được điều gì đó, khi nó và hắn cùng đứng nên để lấy bóng. Nó không hề nhìn vào hắn chỉ tập trung vào quả bóng, nó biết,hắn đang nhìn nó để tìm ra khuôn mặt sau lớp khẩu trang bí ẩn, nó giật một chân về phía trước, ngước mắt mở to nhìn hắn …… đồng thời luồn tay lấy bóng từ hắn. Hắn lúc này đang ngỡ ngàng vì đột nhiên cái người từ đầu trận đấu chưa một lần nào nhìn thẳng vào mắt hắn vậy mà … nên một chút ngỡ ngàng hắn đã mất bóng. Nó chuyền bóng cho Cường và tìm cách chặn cách tay cứng cáp của Hoàng trên không và nó đã làm được, qua mặt Hoàng nó dễ dàng luồn qua thân hình chắc khoẻ của Long bên cung thành. Trở ngại cuối cùng nó cũng đã vượt quá và đội nó đã nghi được điểm đầu tiên.
Nó vui mừng đến nỗi nằm ngay ra sàn, cười, một nụ cười không ai thấy được cũng những nhịp thở không đều đặn. Hai anh em là Cường cũng đã thấy được khả năng dẫn bóng và khiến đối phương phải bất ngờ của nó một phần thán phục và một phần cũng tò mò, vì trận đấu trước khi 2 người đứng ngoài cùng Thầy xem nó chơi bóng thì chưa từng thấy nó thể hiện điều này. Ngặc nhiên hơn thế nữa phải là 3 con người chưa từng thua trận đấu nào kia. Hoàng bỡ ngỡ khi thấy hắn để mất bóng mà vẫn còn đứng yến trong trạg thái đó nên nó mới có thể dễ dàng vượt qua, còn Long vì thầy 2 người bạn của mình như bị sao đó nên cũng không để ý.
- ông không sao chứ. _ hoàng đến vỗ vai hắn
- Tôi không. Bắt đầu thôi. Chúng ta không thể thua _ hắn nhìn Hoàng bằng ánh mắt cương quyết.
- Được rồi _ Hoàng quay lại nhìn Long và cười, một nụ cười thể hiện sự đoàn kết và quyết thắng.
Nó chỉ có thể lừa hắn được một lần mà thôi. Ngay khi bóng trước mặt hắn đã cướp được bóng nhưng nó không chịu thua và đuổi theo. cố với từ trên không và nó lấy được bóng nhưng lập tức hắn đặt tay nên quả bóng mà nó đang cầm trên tay dùng lực ép mạnh xuống là lật bóng nó mất đã ngã nhưng tay vẫn giữ lấy bóng, hắn kéo bóng và đập cả quả bóng vào mặt nó, tiếp là một đòn đạp vào bụng đúng như một trân bóng rổ đường phố. Sau đó ném bóng cho Hoàng để nghi điểm. Cường và Duy nhìn thấy nó bị thương ất hết tinh thần thi đấu nên đã để đội bạn giành điểm.Và điểm số bây giờ là 1-1 cũng đồng thời tiếng còi báo kết thúc trận đấu vang nên. Duy chạy nhào tới chỗ nó:
- Chị… nhầm Anh không bị sao chứ.
- Khụ… không sao đâu, anh vẫn ổn mà _ Nó ngồi dậy.
- Nài nhóc, tý vào thăm Huy thì khám ngay đi nhá, không nhẹ đâu.
- Vâng. Em biết rồi
Rồi Cường và Duy cầm tay nó kéo dậy. Một tay nó ôm bụng, mặt khẽ nhăn. Hắn bước đến:
- Luật mà, chắc là cậu không sao chứ _ Hắn cười khẩy.
- Tôi không sao. Mới một bàn thắng mà anh đã ngông cuồng vậy sao. _ Nó ngước nên nhìn hắn
- Ồ. Vậy sao. đừng tỏ ra mình biết, hiểu chưa.
- Anh chưa đủ tư cách để dậy dỗ tôi đâu, mới chỉ là một trận đấu thôi.
- Các người nghĩ các người giỏi lắm sao.
- Chỉ anh nghĩ thế thôi, chúng tôi thì chưa bao giờ.
- Đúng là bọn không ra gì mà.
- Anh này, mẹ anh không dạy cách anh ăn nói khi ra xa hội sao, người mới mà đã thế này rồi. tôi mà có đứa con như anh tôi sẽ không để nó ngông cuồng thế này đâu. _ Nó trừng mắt nhìn hắn.
Hắn không thể nhìn thấy thái độ của nó chỉ qua đôi mắt, nhưng giọng nói cương quyết và mỉa mai thì hắn có thể hiểu rõ, và trên đời này nó ghét nhất là kẻ nào giám động tới mẹ nó. Hắn nghĩ trong tích tắc nắm chặt nắm đấm và đấm thằng vào mặt nó một cú đau điếng, nó ngã, hắn còn đạp thêm nó một cái vào chân:
- Thằng … mày là cái gì mà có quyền phê phán mẹ tao chứ. … mày làm gì có quyền mà trách bà ấy….HẢ
Thấy hắn giận dữ, Long và Hoàng đã kịp thời dữ tay hắn lại. Nó chống tay đứng dậy, đứng sát vào nó không một chút sợ hãi.
- Nếu như anh muốn không ai động vào mẹ anh thì sống cho tử tế vào. Đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là nhất vậy đó. Nhàm lắm anh biết không.
- Cậu đi đi. Bạn tôi hiện giờ không ổn đừng gây sự nữa _ Hoàng nói
- Đúng đó. _ Long cũng đồng tình.