Tại nhà hắn. Hắn chán nản khi bước về cái ngôi nhà này. Cái không khí ngột ngạt. Bố hắn đang ngồi ở nghế với bà mẹ kế. Nó cười một nụ cười chua chát. đi thẳng nên tầng mà không nói câu gì, bố nó tức giận:
- Phong. Mày đứng lại.
Hắn chỉ làm theo mà không nói câu gì.
- Mày vào nhà thấy bố thấy mẹ mà mày không mở mồm chào được một câu à.
- Vâng. Con chào bố _ hắn lạnh lùg_ giờ thì con đi được chưa.
- Mày…
- Vì đó không phải mẹ con. Con không có nghĩ vụ phải chào. _ nói rồi hắn bỏ lên nhà.
- Mày đi cho khuất mắt tao.
- Nếu như bố muốn thì đưa cho con chìa khoá ngôi nhà ở đường 21 đi, con sẽ đi.
- Được thôi. Tý sẽ có người chuyển cho mày. Mày ở cái nhà này củng chỉ vuớng mắt tao.
- Vâng con biết. Con cảm ơn _ Hắn cười, nụ cười khinh khỉnh rồi đi thẳng lên tầng.
Bố hắn – ông không thể làm gì với thằng con trai quý tử của mình. Ông đã có lỗi với hắn, nhưng mọi chuyện tthực sự đã qua rất lâu rồi.
10 năm trước. Khi hắn mới là cậu nhóc 8t, ngây thơ, luôn được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ. Nhưng hắn rất thắc mắc là bố ít khi về nhà ăn cơm với mẹ con hăn, căn nhà rộng rãi chỉ có cậu bé 8t và một người phụ nữ đẹp ngồi ăn cơm trong bếp. Cậu bé thắc mắc hỏi mẹ:
- Mẹ ơi. Sao bố không về ăn cơm với mẹ con mình
- Bố con bận lắm, bố phải đi làm thì mới có tiền mua ôtô và người máy cho con trai của mẹ chứ.
Từ nhỏ, hắn luôn ước mơ sẽ thành tài được như bố, có được một người vợ hiền và đẹp như mẹ nên rất cố gắng trong học tập và thành tích là luôn đứng đầu lớp.
Nhưng rồi một buổi tối, bố hắn nhèm về nhà **** và đánh mẹ nó. Nó không giam xuống can, cậu bé thương mẹ, nhưng cậu bé không giám xuống, bố nói nhiều thứ lắm, cậu bé không hiểu. nhưng nhìn thấy mẹ bị bố đánh cậu bé thấy ghét bố lắm và từ ngày hôm đó, trong mắt cậu bố không còn là một cáu gương tốt nữa vì bố đánh mẹ.
Cũng chính vì thế mà mỗi khi ông về nhà và ôm cậu vào lòng cậu đều tìm cách lé tránh. Như thế được vài tuần thì ông quay sang trút giận với mẹ cậu là bà không biết dậy con. Rồi lại đánh đập bà. Một buổi tối muộn, ông về nhà và dẫn theo một người phụ nữ trẻ đẹp hơn bà rất nhiều, bà khóc, cậu chưa ngủ, vẫn đứng trên cầu thang lấp ló nhìn xuống nhà. Vì không kìm được cảm xúc bà đã xông tời người phụ nữ đó để gào thét, ngay lập tức ông kéo tay bà rồi hất ra. chỉ là vô tình thôi ông đã gây ra cái chết cho bà, đầu bà đập vào thành ghế, bà đau. Nhưng ông đã mặc kệ rồi bỏ đi cùng người phụ nữ đó. Cậu chạy xuống ôm lấy mẹ, khóc nức nở:
- mẹ ơi là tại con hư, con xin lỗi, từ nay con không thế nữa. Mẹ đừng chết
- Con ngoan… con nhớ phải sống tốt nhá.
- Mẹ… mẹ không bỏ con đâu, con biết mà.
- Ừ. mẹ sẽ luôn theo con.
Nhà cậu không còn ai để kêu cứu, và rồi bà mất trong sự đau đớn của người chồng phản bội nhưng lại được nằm gọn trong vòng tay của cậu con trai.
Từ đó, cậu trở nên căm ghét bố và lớn lên trong sự lạnh lùng của mọi người. Chỉ đến khi tìm được Hoàng và Long là bạn, đó chính là điểm tựa lớn nhất của cậu trong cuộc đời này. Từ một cậu bé ngây thơ hoà đồng đã trở thành một người con trai đẹp nhưng với một khuôn mặt lạnh như băng.
Quay lại với hiện tại. Hắn nằm dài nên giường. Hắn thấy một chút vui vì sắp được chuyển khỏi cái nhà này. được tự do một mình, tuy nhạt nhẽo nhưng còn hơn rất nhiều khi phải nhìn thấy mặt người mẹ kế và bố mình yêu thương nhau. Vì thế nên hắn ghét những đứa con gái thủ đoạn và luôn cố tìm cách để vây quanh hắn. Hắn chợt nhớ đến nó và nở một nụ cười nham hiểm.
**********************
Cuối ngày Hôm nay là ngày thông báo kết quả trong đợt thi vừa rồi, mọi người chen lấn tại bảng tin còn hắn- Long – Hoàng vẫn ung dung đứng trên lớp nhìn ra. Và chắc hẳn họ đã biết trước kết quả của mình.
- TRời ơi ai đã đứng đầu kia_ hs1
- Là anh hoàng đó. _hs2
- Ui. Đúng là thần tượng mà. _ hs1
- Thì thế anh mới giám bỏ một năm để đi học bóng rổ chứ_hs2
Nó chen vào đến trong bảng tin, mọi người nhìn nó, người lắc đầu, người cười rồi họ tản dần ra về. Nó không hiểu gì nhìn nên những tờ giấy in đầy chữ trên kia. Nó bàng hoàng. Tên của nó đứng thứ 2. Số điểm của nó là 98 còn của người đứng đầu là 100, không thiểu một điểm nào. Đã có chuyện gì xảy ra với nó thế này, lần này nó không có được học bổng, nó cảm tưởng như cả bầu trời đổ sập xuống đầu mình vậy. Và còn bàng hoàng hơn cả là người đứng đầu là Hoàng. Có lẽ đây là sự sắp xếp của hắn – nó cũng chỉ nghị vậy.Nhìn chằm chằm vào bảng điểm. 2 mắt nó cụp xuống nặng trĩu, người nó nghĩ đến lúc này là Huy, là cơn đau của thằng bé, nửa kì còn lại nó phải tự lo tiền học cho mình, mà học phí của trường rất cao. Mình nó biết ghánh làm sao.
Ông trời đang phạt nó sao. Nó đã làm gì sai. Mưa. Mưa to lắm. Nó vẫn đứng đó, mắt ngước lên bảng tin, nhìn lên cái người có vị trí số 1 rồi lại nhìn đến tên nó. 2 điểm thôi, nó đã đánh mất đi tất cả sự hi vọng còn lại. Chân nó không bước nổi nữa. bộ đồng phục ướt nhèm, mái tóc dài xoã xuồng che mất đi đôi mắt đang đổ ngầu vì cay. hắn đứng nhìn nó một lúc rồi sao thấy tội cho nó quá:
- Tôi đã sai sao _ hắn quay sang nhìn Long và Hoàng
- Tôi cũng không biết nữa. _ Hoàng lắc đầu
- Nhưng sao có mỗi chuyện như vậy mà cô ta phải hành thân mình như thế. Muốn thể hiện sao _ hắn cứ nhìn về phía nó. miệng luôn nói ra nhưng lời nói độc địa. nhưng thực sự hắn đâu có như vậy
- Tôi nghĩ là không đâu _ Hoàng nói
- Thôi về. _ Long kéo hắn và Hoàng đi
Nó đứng đó cho đến khi sân trường chẳng còn một bóng người. Vân có việc đã về trước từ lâu rồi. Nó cũng không muốn Vân nhìn thấy nó trong tình trạng này. Rồi nó lịm đi. Người nó lạnh toát. Nó mơ màng, hình như có ai đó đang bế nó. Là hắn. Hắn đã quay lại trường và thấy nó nằm ở đó, dưới trời mưa tầm tã và một tâm trạng không còn gì tồi hơn với nó. Đưa nó vào xe. Hắn phóng như điên đến bệnh viện.