Trèo đèo lội suối cuối cùng Mặc Viên cũng đến nơi một cách vui vẻ nếu bỏ qua sự tồn tại của Bạch đầu gỗ đáng ghét nào đấy.:v
Đứng trước cổng Hoàng Thành, nàng không khỏi xuýt xoa. Cổng thành cực kỳ lớn sừng sững đứng đó. Hai cánh cửa mở rộng, hai bên và ở trên tường thành có nhiều binh lính canh gác. Người người tấp nập ra ra vào vào làm nàng hoa cả mắt.
Ở đây không hổ là nơi dưới chân thiên tử nha. Người thật nhiều, hàng hóa cũng rất đa dạng, quán xá thì khỏi phải nói. Nàng đứng ở ngoài thành mà còn nghe rõ được những tiếng rao hỗn loạn bên trong. Santruyen
Nhìn cảnh này Mặc Viên không khỏi nhớ đến nơi nàng lớn lên. Đó là một nơi yên bình, thanh tĩnh, không náo loạn, xô bồ như ở đây. Nàng mặc danh có chút không thích nơi này lắm. Santruyen
Không hiểu sao trong lòng nàng lại có hai luồng cảm giác mâu thuẫn với nhau. Trong vô thức nàng có cảm giác thân thuộc với nơi này, giống như đã từng tới hoặc ở nơi này nhưng sâu trong lòng lại có cảm giác gì đó như là bài xích. Cực kì mâu thuẫn làm nàng khó chịu.
Trong lòng mâu thuẫn nặng nề khiến nàng vô thức đứng ngây người không nhúc nhích nổi. Đôi chân nặng như đeo chì, hai tay bất giác ôm chặt hũ tro cốt vào lòng tựa như làm như vậy sẽ khiến nàng có cảm giác an toàn hơn một chút.
Bạch Nhất Quân quay đầu lại thì thấy Mặc Viên bị tuột lại ở phía xa đang cúi đầu nhìn nhìn dưới chân. Hắn cảm thấy nàng là lạ, không nói hai lời liền nhấc chân đi về phía nàng.
Đến gần hắn mới thấy rõ sắc mặt nàng trắng bệch dọa người. Hắn nhíu mày, lúc nãy nàng vẫn còn tốt mà, sao mới đó mà lại như vậy. Theo bản năng hắn đưa tay sờ trán nàng hỏi: “Ngươi sao vậy???”
Mặc Viên giật mình ngẩng đầu nhìn, thấy được lo lắng trong mắt hắn, mặc dù không hiểu tại sao hắn phải lo lắng cho mình nhưng nàng cảm thấy rất ấm áp. Có lẽ là do nhiệt độ từ tay hắn truyền sang cho nàng chăng???
Không nghĩ nhiều nữa nàng gỡ tay hắn xuống cười nói: “Ta không sao.” Lúc này nàng mới phát hiện thì ra tay hắn thật to, ngón tay trắng trẻo thon dài như dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, trên ngón tay hình như có vết chai, chắc do cầm kiếm nhiều. Santruyen
Bạch Nhất Quân không để ý việc nàng cầm tay hắn, chỉ chăm chú nhìn sắc mặt của Mặc Viên. Tuy rằng vẫn còn trắng bệch nhưng đã khá hơn lúc nãy: “ Ta đưa ngươi đi gặp đại phu.” Nói xong kéo tay nàng đi vào thành.
Mặc Viên hoàn hồn giật tay hắn lại: “Không cần phiền phức như vậy, ta không sao, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ sinh long hoạt hổ lại như thường.”
“Thật???” Hắn nghi ngờ nhìn nàng.
“Thật… Thật… Thật… Thật hơn vàng.” Nàng giơ tay cam đoan.
Lúc này hắn mới ngoan ngoãn buông tay nàng, Mặc Viên âm thầm thở ra. Tên này thật là… Không nhìn thấy nàng đang mặc nam trang sao? Hắn làm vậy không sợ người ta sẽ nói hắn đoạn tụ hả? Thật là…Làm nàng thót tim.