Bạch Nhất Quân vừa ăn cơm vừa vui vẻ hứng lấy ánh mắt ai oán của ai đó. (Linh Linh: cuồng ngược điển hình của năm là đây)
Mặc Viên ngồi một bên thấy nụ cười vui vẻ của hắn thì lửa giận càng cháy càng to.
Người ta nói giận quá mất sẽ mất khôn. Và câu nói này rất hợp với tình hưống của Mặc nào đấy lúc bấy giờ.
Mặc Viên tức đến hỏng não, điên cuồng càn quét thức ăn mà chẳng cần biết nó là thứ gì, ăn đến hai má phồng lên. Và hậu quả của việc này chính là ăn nhầm thứ gì đó quá cay. Mặc Viên ho sặc sụa, cay đến chảy cả nước mắt.
“Khụ…Khụ….Khụ…Khụ….”
Bạch Nhất Quân thấy nàng ho đến chảy nước mắt thì lập tức bỏ đũa xuống, dịu dàng vuốt lưng cho nàng:
“Ăn chậm thôi. Ta cũng đâu có giành với ngươi.”
Có!!! Ngươi có!!! Mặc Viên gào lên trong lòng, dù ho đến tức ngực vẫn mở to mắt trừng hắn, thức ăn trong miệng quá nhiều khiến nàng nhả không được mà nuốt cũng không xong, khổ mà không nói được.
Thấy nàng như vậy Bạch Nhất Quân dịu giọng nói: “Ngươi nhả ra thức ăn ra đi, sẽ dễ chịu hơn.”
“Ưm…. Ưm…ưm..” Ngươi tưởng ta không muốn sao??? Là không nhả ra được.
Mặc Viên không nói được chỉ có thể phát ra tiếng “ưm… ựm…ừm”.
Bạch Nhất Quân đại khái cũng hiểu được ý nàng, liền lấy cái thau nhỏ nàng dùng rửa tay lúc nãy đến. Nhìn nhìn một chút liền hạ xuống phía sau nàng một chưởng lực đạo vừa đủ.
“Ọe….Khụ….Khụ….Khụ”
Nhờ một chưởng này của hắn mà nàng đã hoa hoa lệ lệ phun ra toàn bộ thức ăn bị tắc nghẽn trong miệng. Thở ra một hơi, nàng tựa hồ vừa sống lại, cả người như không còn sức lực, lảo đa lảo đảo, càng không có hơi sức đâu để ý nam nữ khác biệt chó má gì đó dựa cả người vào Bạch Nhất Quân. Còn hắn thì buồn cười xoa xoa đầu nàng thuận tiện đưa nàng ly nước.
Một cảnh này toàn bộ rơi vào mắt Liễu Như Yên đang đứng trước cửa. Một tia ác độc chợt lóe lên trên gương mặt khuynh thành của nàng ta nhưng rất nhanh liền bị che dấu. Nàng ta lấy lại vẻ nhu nhược thường ngày, run run mở miệng:
“Biểu…biểu ca… hai người… hai người….”
- -----------------------------
Linh Linh: Mọi người đoán xem Tiểu Viên Viên sẽ phản ứng thế nào??? ^v^