Vì Mục Phong và cả Hồng Trà đều là cô nhi nên Mặc Viên quyết định Bạch Nhất Quân sẽ đại diện cho nhà trai, còn nàng sẽ đại diện cho nhà gái.
Và trước khi diễn ra việc hỏi cưới, Mặc Viên không quên đe dọa Bạch Nhất Quân bảo hắn và Mục Phong chuẩn bị sính lễ cho tốt nếu không sẽ cạch mặt hắn. Thế là ai kia phải chạy đi chuẩn bị sính lễ thật, hoàn toàn không dám lơ đễnh.
Kết quả là Bạch Nhất Thiên phải bận gấp hai lần bình thường do Bạch Nhất Quân không thèm xử lý chính sự nữa. Và chuyện này lại truyền tới tai Bạch Yến Lê, không ngoài dự đoán, Thất công chúa nhanh chóng chạy tới Tĩnh vương phủ góp vui, không hề quan tâm tới vị Nhị ca đang khổ sở của mình.
Lễ cưới được diễn ra vào mùng mười tháng sáu, tức là còn ba tháng nữa. Mặc Viên dự định làm lễ hai lần, một lần tất nhiên là làm theo truyền thống, lần thứ hai tất nhiên là làm theo phong cách hiện đại nha. Lúc nàng cưới không thể thực hiện bởi thân phận Bạch Nhất Quân và nàng khá đặc biệt cho nên khi Hồng Trà cưới nàng nhất định phải thực hiện được. Hắc… Hắc…
Khi nàng nói chuyện này với Hồng Trà và Mục Phong thì hai người có hơi bất ngờ nhưng cũng không có ý kiến gì. Thế là Mặc Viên cùng Bạch Yến Lê lại hưng phấn chạy đi chuẩn bị mọi thứ.
Tiệc cưới truyền thống nàng ném lại cho Bạch Nhất Quân cùng Mục Phong xử lý. Còn Mặc Viên đi lo cho lễ cưới hiện đại dưới sự góp sức của Bạch Yến Lê, Hạ Cữu. Tiểu Thanh thì giờ đang du ngoạn ở đâu rồi, không biết có về kịp lễ cưới không nữa.
Bắt tay vào chuẩn bị lễ cưới. Đầu tiên là lễ phục. Mục Phong thì nàng sẽ nhờ người cắt may một bộ vest đơn giản nhất. Lúc đầu tuy hơi khó khăn nhưng sau đó mọi chuyện cũng êm thấm nhờ sự chỉ dẫn của Mặc Viên. Còn váy cưới của Hồng Trà thì sẽ chính tay Mặc Viên sẽ thiết kế và nhờ thêm vài người nữa phụ giúp để nhanh chóng hoàn thành bộ váy.
Bạch Yến Lê cùng Hạ Cữu được phân công đi chọn vải và hoa để trang trí cho bữa tiệc. Màu chủ đạo là màu trắng và hồng nhạt thế nên hiện tại Bạch Yến Lê cùng Hạ Cữu đang phải chạy khắp Hoàng Thành để gom mua cho đủ số lượng vải. Còn hoa thì phải tìm chỗ mua trước, sau đó đến gần ngày cưới thực sự mua về. Sau phần đó, hai người lại tất bật chạy đi đặt làm giá cắm hoa, giá cắm nến theo bản vẽ mà Mặc Viên nhờ Bạch Nhất Quân vẽ.
Khi mọi thứ đã được mua về đầy đủ cũng là lúc Mặc Viên hoàn thành bộ váy. Hạ Cữu, Bạch Yến Lê đứng nhìn Hồng Trà trong bộ lễ phục mà đơ cả người.
Đó là một chiếc váy có cổ màu trắng dài tay với ren trên voan mềm, ôm sát vai còn tay thì hơi rộng một chút. Tay váy được thêu đính họa tiết hoa ren nhẹ nhàng tạo cảm giác thanh lịch, gọn gàng mà cuốn hút nhưng không mất đi vẻ cổ điển. Thân váy kiểu công chúa bồng bềnh chân mây kéo dài, trên đuôi váy có thêu họa tiết hoa văn cách điệu do Mặc Viên sáng tạo nên càng nhìn càng hút mắt.
Phần tóc Hồng Trà được Mặc Viên tết nhẹ nhàng rồi lại điểm thêm vài bông hoa nhỏ trang trí, tiếp đó là cài khăn voan lên. Chiếc khăn này cũng được Mặc Viên chăm chút từng tí một. Chiếc khăn có hai tầng dài tới khuỷu tay, điểm nhấn chính là họa tiết tương tự như đuôi váy được Mặc Viên tỉ mỉ thêu lên. Nói tóm lại nhìn Hồng Trà hiện giờ không khác mấy so với một cô dâu hiện đại.
“Òa… Xinh quá đi! Thật không uổng công ta tự mình làm ra mà!” Mặc Viên nhìn Hồng Trà hài lòng cảm thán.
“Tiểu thư, thật sự rất đẹp. Hồng Trà thật không biết lấy gì báo đáp người.” Hồng Trà sụt sịt nói.
Bình thường nếu là người khác thì nha hoàn xuất giá nhiều lắm là cho vài thứ trang sức này nọ đã là quý hóa lắm rồi. Đằng này tiểu thư lại lo từng li từng tí cho lễ cưới của nàng như vậy, Hồng Trà nàng là số tốt mới gặp được người chủ tử như thế này.
“Này! Đừng có khóc, đã sắp thành tiểu thê tử nhà người ta rồi mà cứ mít ướt là thế nào?” Mặc Viên cẩn thận lau nước mắt cho Hồng Trà.
“Hồng Trà mặc như vậy rất đẹp nha! Không nên khóc.” Hạ Cữu một bên cũng an ủi.
“Thế thì Hạ Cữu với đại ca ca của ta định khi nào thành thân để ta cũng chuẩn bị một chiếc váy như này làm quà cưới?” Mặc Viên đá mắt trêu ghẹo Hạ Cữu.
“Tiểu thư đừng nói bậy.” Hạ Cữu đỏ mặt trừng Mặc Viên.
“Bậy gì? Sự thật rành rành ra đó kìa!” Mặc Viên nháy mắt với Hạ Cữu.
“Không nói với người nữa.”
Dứt lời liền chạy mất để lại ba người Mặc Viên, Hồng Trà, Bạch Yến Lê cười khoái chí trong phòng.
“Tẩu tẩu, muội cũng muốn có một chiếc váy như này khi thành thân, cũng muốn tổ chức giống Hồng Trà luôn. Thực sự rất đẹp cũng rất vui nữa.” Bạch Yến Lê nhìn chiếc váy đầy thèm khát.
“Không thể đâu.” Mặc Viên phũ phàng từ chối.
“Tại sao chứ?” Bạch Yến Lê hai mắt long lanh nhìn Mặc Viên.
Hồng Trà cũng khó hiểu nhìn Mặc Viên.
“Không cần nhìn ta như vậy. Muội đừng quên thân phận công chúa của mình, đám người hoàng tộc lắm quy nhiều tắc mà để cho muội tự mình làm càng trong sự kiện trọng đại như thành thân sao? Muội mơ đẹp quá nhỉ?” Mặc Viên vừa nhẹ nhàng gỡ trang sức cho Hồng Trà vừa thong thả nói.
“Hừ!!! Ai dám cản muội chứ???” Bạch Yến Lê khẽ hừ mũi.
“Lục huynh của muội thì không sao nhưng còn vị Nhị hoàng huynh cùng Hoàng tổ mẫu thì tính sao đây? Muội tính nói với họ thế nào?” Mặc Viên khoanh tay, tựa người vào tường nói.
“Huhu… Muội không làm công chúa nữa nhé! Được không?” Bạch Yến Lê mếu máo nói.
“Không!” Mặc Viên dứt khoát dập tắt ý nghĩ vớ vẩn của Bạch Yến Lê.
“Huhu…” Bạch Yến Lê đau đớn nằm bò ra bàn.
Mặc Viên giúp Hồng Trà cởi lễ phục ra rồi bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Rồi, không còn việc gì nữa, ai về nhà nấy, bản đại gia mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.”
“Thế muội về hoàng cung trước đây.” Bạch Yến Lê ỉu xìu như bánh bao thiu bước đi.
“Đi cẩn thận đấy.” Mặc Viên buồn cười nhìn bộ dáng cọng bún thiu của Bạch Yến Lê gọi với theo.
“Tiểu thư vậy em cũng lui xuống nha.” Hồng Trà chỉnh xong y phục trên người rồi nói.
“Ừm.” Mặc Viên gật gật đầu.