Sáng sớm hôm sau.
Mặc Viên tung tăng đi sang phòng nữ nhân hôm qua nàng mới nhặt về xem thế nào. Vừa ra cửa đã đụng phải Tiểu Thanh và Hạ Cữu đang đi về phía này.
“Oa… Hai người đi đâu vậy?”
“Là đi xem thử người hôm qua tiểu thư đem về đó.” Tiểu Thanh nhanh nhảu trả lời.
“Ra là vậy! Cùng đi đi.” Mặc Viên nói rồi dẫn đầu đi trước.
“Mà tiểu thư này…” Tiểu Thanh ngập ngừng.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Mặc Viên dừng lại hỏi.
“Người hôm qua ấy…”
“Hửm?” Mặc Viên hất mặt ý bảo nàng nói tiếp đi.
“Trông rất giống tiểu thư… Vậy nàng ấy…”
“Ta không biết nàng ấy!!” Mặc Viên lên tiếng cắt ngang lời nói của Tiểu Thanh.
“Hả??” Hạ Cữu và Tiểu Thanh đồng thời trợn tròn mắt.
“Đúng vậy! Ta là con một, bá bá ta cũng chỉ có hai nhi tử không có nữ nhi.”
“Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi đi!” Hạ Cữu khẽ xoa cằm.
“Thế nên ta mới đem nàng ấy về!” Mặc viên cười cười.
“Tiểu thư không sợ nàng ấy là gian tế sao?” Tiểu Thanh thắc mắc hỏi.
“Ôi trời… Tiểu Thanh à! Lo xa quá rồi! Ta chỉ một người bình thường, cài gian tế bên cạnh ta làm quái gì?” Mặc Viên xoa xoa đầu Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh: “…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu thư à… Hình như người quên mất cái gì rồi phải không? Người đang ở trong Tĩnh vương phủ đó! Người đang ở rất gần với Lục vương gia của Bạch Ly đó! Người không sợ gia bị câu đi sao??? Haizzz…
Mà thôi đi! Tới đâu hay tới đó, cùng lắm thì bọn họ chịu khó nhìn chằm chằm nữ nhân kia vậy.
“Đi thôi! Đi xem người kia một chút!” Mặc Viên hồn nhiên không hề biết những suy nghĩ cong cong vẹo vẹo trong đầu hai người, vui vẻ kéo tay hai người đi.
- -----------------
Mặc Viên đẩy cửa bước vào liền thấy một nữ nhân đang ngồi ngẩn người trên giường. Nàng ấy quả thật giống nàng tới năm phần, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ nhầm lẫn nhưng người quen thì sẽ rất dễ phân biệt được bởi vì khí chất cả hai rất khác nhau. Hơn nữa bây giờ trên má trái của nàng ấy còn có một vết sẹo mờ cho nên việc nhầm lẫn là không thể nào.
Nghe tiếng mở cửa, nữ nhân trên giường khẽ xoay đầu ra nhìn ba người vừa đi vào. Nàng ấy khi thấy Mặc Viên có chút kinh ngạc nhưng sự kinh ngạc đó cũng không kéo dài quá lâu như kiểu không hề có, sau đó không còn cảm xúc gì đặc biệt.
“Cô nương tỉnh rồi sao?” Mặc Viên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này.
Nữ nhân khẽ gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Đa tạ.”
“Không có gì! Không biết quý danh của cô nương là…” Mặc Viên ngồi xuống ghế rót cho mình một ly trà.
“Mặc Vi.” Nữ nhân nhàn nhạt đáp.
Mặc Viên nghe tới đây liền đánh rơi luôn ly trà, nước trà vừa uống vào cũng sộc lên: “Khụ… khụ…”
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thanh lo lắng hỏi.
“Khụ… Không… Không… sao… khụ… khụ…” Mặc Viên vuốt ngực khó khăn nói.