Mặc Viên nằm trên xà ngang phượng mâu toát lên những tia sáng lạnh lẽo, phóng ngân châm trong tay. Tên thích khách vung kiếm đánh bật ngân châm đang bay tới, đâm kiếm về phía Mặc Viên.
Ở trên xà ngang, Mặc Viên linh hoạt lật người, nhẹ nhàng tiếp đất. Nàng rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, khẽ nhún người tiếp chiêu với tên thích khách.
Keng…
Hai thanh kiếm giao nhau tạo nên thanh âm chói tai… Đồng thời âm thanh này cũng đủ lớn để đánh động đến bọn Hạ Cữu đang ngủ ở phòng bên cạnh.
“Tiểu thư….” Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh mở cửa chạy vào, thấy tình cảnh hiện tại không nói hai lời liền rút kiếm ra đánh tới tên thích khách.
Với sự giúp đỡ của Hạ Cữu và Tiểu Thanh, tên thích khách nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Ngay lúc hắn sơ hở, Mặc Viên phóng hai cây ngân châm về phía hắn, tên thích khách lập tức bất động.
Lúc này, Vân lão từ đâu xông vào lưu loát nhét vào mồm tên đó vài viên thuốc, lại đập thêm cho hắn một phát khiến hắn nuốt hết số thuốc kia xuống bụng.
Đến khi mọi người phản ứng lại thì tên thích khách xấu số đã nằm sải lai dưới đất.
Mặc Viên: “…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Mặc Viên khóe miệng giật giật đá đá tên thích khách.
Không phản ứng….
Uầy… Đừng nói là thăng thiên rồi nha…
Tiểu Thanh tròn mắt hỏi Vân lão: “Lão nhân gia, người cho hắn ăn cái gì vậy?”
“Đồ tốt, đồ tốt. Không cần lo lắng.” Vân lão ngồi rung đùi toét miệng cười.
Mọi người một lần nữa câm nín. Đồ tốt??? Có quỷ mới tin!!!
Nói chung vẫn là hắn ta chưa ngủm là ổn rồi…
Hạ Cửu lấy giấy bút viết viết gì đó rồi ra ngoài phát tín hiệu, chừng một phút sau một ám vệ xuất hiện.
“Đem người này đi, đưa cái này cho chủ tử.” Hạ Cữu đưa bức thư cho ám vệ xong chỉ chỉ người đang nằm dưới đất.
“Vâng.” Ám vệ đáp một từ đơn giản, vác tên thích khách lên vai, nhún người hòa vào màn đêm đen ngoài kia.
“Xong rồi, ta đi ngủ đây.” Vân lão vươn vai uể oải nói rồi đi mất.
“Hai người cũng về nghỉ ngơi đi.” Mặc Viên hướng Hạ Cữu và Tiểu Thanh nói.
“Tiểu thư…” Hạ Cữu khẽ ngập ngừng.
“Hả? Còn chuyện gì sao?”
“Hay tối nay để hai người bọn ta canh chừng ở đây đi, có chuyện gì cũng dễ ứng phó hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Thanh đứng một bên hùa theo.
“Ôi… Không cần, không cần! Sẽ không có thích khách nữa đâu. Hai người đừng lo, nếu có thì ta cũng ứng phó được mà, bổn đại gia ta còn chưa vô dụng tới mức đó… Yên tâm, yên tâm đi!” Mặc Viên vỗ vai hai
người nháy mắt nói.
“Nhưng mà…” Tiểu Thanh vẫn xoắn xít.
“Không nhưng nhị gì hết. Trời không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ đi. Đây là lệnh không được cãi.” Mặc Viên trừng mắt đẩy hai người ra cửa.
“Được rồi. Người nhớ cẩn thận.” Hạ Cữu bất đắc dĩ nói.
“Biết rồi, biết rồi. Ngủ ngon!” Mặc Viên ra sức gật đầu, vẫy vẫy tay.
Sau khi tiễn hai người kia xong, Mặc Viên không nói hai lời liền nhào qua giường lăn qua lăn lại nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.